Vpanda full house Nicky Wu VN Fans club |
| | | (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) | |
| Tác giả | Thông điệp |
---|
love4k
smod
Tổng số bài gửi : 295 Join date : 16/03/2012 Age : 33
| Tiêu đề: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) Sat Mar 31, 2012 9:51 pm | |
| Tình hình là tìm được 1 tác giả...1 bạn fan của BBKT..viết fic cho ka ka và Thi THi....các bạn cùng thưởng thức nhé: [Longfic] GẶP LẠI ANH (Hậu truyện Bộ Bộ Kinh Tâm)[Longfic] GẶP LẠI ANH ( HẬU TRUYỆN BỘ BỘ KINH TÂM) ( đã hoàn thành)
THỂ LOẠI: Tình cảm TÁC GIẢ: Thanh Nguyệt Phấn Điệp RATING: K+ TÌNH TRẠNG: Hoàn thành DIỄN VIÊN: Lưu Thi Thi, Ngô Kỳ Long, Lâm Canh Tân, Dương Mịch, Hồ Ca …………………………..
SUMMERY “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ Vô duyên đối diện bất tương phùng” Đã có duyên ắc sẽ gặp lại……………………… Dù có đến ngàn năm sau………………………. Thiếp vẫn sẽ đợi chàng……………………. Đợi nhánh mộc lan mọc dưới nước…………..
------------------------------------------------------------------
“ Rào……………. Rào………………..” Những giọt mưa tháng 10 dường như nặng hạt hơn, mọi thứ như mờ nhạt trong cơn mưa như trút nước.
Bệnh viện Trung Ương “pit………. Pit………..”
- Bác sĩ………… bác sĩ……………….. Cô ấy tỉnh dậy rồi……….. Cô y tá hốt hoảng gọi bác sĩ khi thấy cô gái đang nằm trên giường khẽ cử động. Những ngón tay động đậy, đôi mắt khẽ mở, có lẽ cô vẫn còn mê mang, nhưng đôi môi ấy lại không ngừng gọi hai tiếng…………”Tứ gia”…
-------------------------------------------------------------------- GIỚI THIỆU SƠ VỀ NHÂN VẬT: LƯU THI THI vai TRƯƠNG HIẾU DƯƠNG MỊCH vai DOÃN THIÊN LÂM HOẮC KIẾN HOA vai DOÃN Y LẠC và một số nhân vật khác, sau này sẽ edit lại sau ^^
P/S: Do vì dạo này bấn cặp đôi Tứ ca - Nhược Hi quá, nhưng lại không cam tâm cho cái kết SE của Bộ Bộ, nên đành cả gan làm hậu truyện, để thỏa ước mong rằng Tứ ca và Nhươc Hi sẽ có HE. Vì thế nên mong mọi người cứ chém thoải mái để em có thể rút khinh nghiệm. ♥Bài được viết bởi: Thanh_Nguyet_Phấn_Diệp (box Lưu Thi Thi)
|
| | | love4k
smod
Tổng số bài gửi : 295 Join date : 16/03/2012 Age : 33
| Tiêu đề: Re: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) Sat Mar 31, 2012 11:25 pm | |
| CHAP 1: Lời mở đầu Mộng nguyệt hoa đêm gió thanh thanh Là mộng hay thực không ai biết Ầm.. ầm…….. Tiếng sấm rít lên từng hồi, mưa ngày càng nặng hạt, mọi âm thanh dường như bị mưa xoá nhoà. *** - Haiz. Lại mưa nữa………. không biết từ sáng đến giờ mưa rơi rồi lại dừng, dừng rồi lại rơi đến không biết bao nhiêu lần. Cứ đà này lát nữa về sẽ mắc mưa là cái chăc ha tỷ tỷ Mọt cô gái trẻ cứ đi lanh quanh trong căn phòng làm việc, hết nhìn mưa, rồi lại nhìn sang một cô gái đang bị chiếc bàn làm việc che khuất -Tiểu Lâm, chị đã bảo là đừng có gọi chị là tỷ tỷ, gọi là chị đi, em tưởng bây giờ là thời nhà Thanh hay sao Cô gái ấy trả lời lại Tiểu Lâm, nhưng vẫn không rời mắt khỏi chồng tài liệu trên bàn Tiểu Lâm nghe thấy vậy liền tinh nghịch chạy lại gần cô gái nọ, làm vẻ mặt đáng yêu nhìn cô -Tại muội muội đang ghiền mấy bộ phim cổ trang, nên thử xưng hô giống trong phim…….. Haiz, ước gì muội là công chúc triều nhà Thanh nhỉ… lúc đó sẽ có rất nhiều trang phục đẹp, thức ăn ngon chờ muội….. Úi!! Tiểu Lâm vừa nói xong thì cô gái kia cũng vừa cốc đầu cô mội cái -Em tỉnh lại đi, thời này là thời nào rồi mà còn ước mình là công chúa thời nhà Thanh -Thì em cũng chỉ ước thôi mà, Trương Hiếu tỷ tỷ bắt nạt muội kìa………. Tối nay về muội sẽ mét a ka Tiểu Lâm chu mỏ làm vẻ mặt giận dỗi khiến một người lạnh lùng như Trương Hiếu cũng phải phì cười -Em đó, tối ngày cứ lấy anh trai ra hù chị, nói trước, chị không sợ đâu. Thôi, cũng trễ rồi, hai chị em xuống căn tin ngồi chờ mưa tạnh rồi chị đưa em về -Oke Tiểu Lâm mỉm cười rồi chạy lại bàn làm việc của mình thu dọn. Trương Hiếu cũng khẽ vươn vai rồi đứng dậy, thu xếp mọi thứ vào túi xách, khẽ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm -Mưa như vậy, không biết chừng nào mới dứt Khẽ thở dài, cô quay lại tiêp tục thu dọn đồ, rồi cùng Tiểu Lâm ra khỏi phòng. *** - Thiệt tình, sao ngày nào, mỗi lần xuống căn tin là ai cũng nhìn hai tỷ muội chúng ta vậy nhỉ. Cứ như là tỷ với muội là người ngoài hành tinh mới đến vậy. Tiểu Lâm thở dài khi thấy ánh mắt của mọi người cứ xăm xoi cô và Trương Hiếu -Thì em là người ngoài hành tinh mà, cứ xưng hô như thế thì sau này khó kiếm bạn trai đó Trương Hiếu vẫn ngồi nhâm nhi ly cà phê trong tay, không để ý đến mọi người xung quanh -Gì chứ?? Tỷ cứ nói muội như thế, muội đây không sợ bị ế đâu, vẫn còn cả một hàng dài người đợi làm quen với muội đấy _ Tiểu Lâm vừa nói, vừa nghịch chiếc ống hút trong ly nước trước mặt _ Mà muội hiểu lý do mọi người nhìn hai tỷ muội mình, lâu lâu mới được thấy hai hoa khôi của công ty xuống căn tin, phải ngắm cho sướng mắt mới được chứ. -Haiz, hoa khôi đâu không thấy, chỉ thấy là tụi mình được chú ý nhiều quá sau này cũng khổ. -Hi, em lại thấy được mọi người để ý như vậy mới sướng, cứ như mình là trung tâm của vũ trụ vậy… Cứ như thế, Tiểu Lâm tiếp tục luyên thuyên trong khi Trương Hiếu thì vẫn ngồi thưởng thức ly cà phê, cứ mặc cho cô nàng kia nói một mình, và cả những người xung quanh đang nhìn hai người họ. --- Nói đến việc Tiểu Lâm được gọi là hoa khôi thì chẳng có gì lạ. Ai mà lại không biết cô thiên kim tiểu thơ của tập đoàn thời trang nhà họ Doãn – Doãn Thiên Lâm, hiện đang làm người mẫu chính cho công ty thời trang nổi tiếng Doãn Thiên. Xinh đẹp, quyến rũ, và ngoài ra cha của Tiểu Lâm, ngài chủ tịch Doãn Thiên Tuấn, là một người khá nổi tiếng trong thương trường, chỉ trong một thời gian ngắn, ông đã làm cho nhãn hiệu thời trang AngleLove trở thành thương hiệu nổi tiếng trên toàn thế giới. Và ông Doãn cũng là một người khá nổi tiếng trong thế giới ngầm. Tuy nói là thế giới ngầm, nhưng những việc ông làm đều không phạm pháp, vì thế mới nói tiếng tăm của nhà họ Doãn không phải là nhỏ. Còn Trương Hiếu là nhà thiết kế nổi tiếng của tập đoàn Doãn Thiên, là người đã làm cho nhãn hiệu thời trang AngleLove trở nên nổi tiếng. Ngoài ra cô cũng là con gái nuôi của Doãn Thiên Tuấn. Thông minh, xinh đẹp, nhưng tính cách khá lạnh lùng, trầm tĩnh, điều đó lại càng khiến cho Trương Hiếu nổi bật. Vả lại người khác còn phải khâm phục cô vì chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, từ một cô nhân viên bình thường, cô lại trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng khắp Trung Quốc. Có thể nói, Trương Hiếu và Thiên Lâm là hai nhân vật rất quan trọng đối với Doãn Thiên Tuấn. Mọi người còn đặt cho hai cô biệt danh là “ Song đại mỹ nhân” của tập đoàn Doãn Thiên. --- - Đã lâu như thế mà mưa vẫn chưa bớt. Chán thiệt, đã vậy không biết Lạc ca làm gì mà giờ này còn chưa đến nữa Sau khi ngồi nói chuyện…….. một mình hết 1 tiếng đồng hồ, cộng thêm hai ly sinh tố chuối, ba chiếc bánh kem, giờ đây Tiểu Lâm mới uể oải vươn mình một cái cho dãn gân dãn cốt, và mới chú ý rằng giờ đã là 7h30 tối. Còn Trương Hiếu thì vẫn đang cặm cuội với bản thiết kế của mình. Nhìn thấy Trương Hiếu như thế, Tiểu Lâm mới khẽ mỉm cười. Đúng là lúc Trương Hiếu làm việc là lúc trông Trương Hiếu xinh đẹp nhất. Dáng vẻ siêng năng, cần mẫn, chăm chú vào từng nét vẽ của cô khiến cho ai cũng phải nể phục, và yêu mến. Ngay cả Tiểu Lâm còn mê chứ đừng nói đến những anh chàng đã từng hợp tác với cô. -Tỷ tỷ, bộ sưu tập mới của tỷ lần này, có gì hay không? Tiểu Lâm tò mò liếc con mắt xuống bản thảo của Trương HIếu, nhưng đã bị Trương Hiếu che lại. -Em biết là những bản vẽ thiết kế luôn là điều bí mật mà chị không thể cho người khác biết được mà còn hỏi nữa sao? Đến lúc hoàn thành, chị sẽ nói cho em biết Trương Hiếu cười mỉm một cái rồi gắp bản thảo lại, cho vào túi xách của mình -Muội chỉ muốn biết chút thôi, lúc nào tỷ tỷ cũng bí bí mật mật như thế, người ta không tò mò mới lạ. Cho muội xem chút đi Tiểu Lâm làm khuôn mặt ngây thơ nhìn Trương Hiếu, khiến cô cũng phải lắc đầu bó tay với con bé này. Cốc yêu một cái, Trương Hiếu nói: -Dù em có làm khuôn mặt van xin, khẩn nại, hay ngây thơ vô ( số) tội của mình mấy chục lần thì chị cũng không cho xem đâu. -Hix, vậy thôi, muội không hỏi nữa Nhìn khuôn mặt xịu xuống như cái bánh bao chiều của Tiểu Lâm, Trương HIếu bất giác nở một nụ cười tươi như hoa, khiến bất cứ ai ở xung quanh đó cũng phải ngẩn ngơ. -Ồ!! Hôm nay thật là một ngày đặc biệt khi Trương tiểu thơ lại mỉm cười khiến những kẻ xung quanh cũng phải ngẩn ngơ như thế nhỉ Một giọng nói vang lên khiến cho Trương HIếu và Tiểu Lâm phải ngoái lại nhìn. Đó là một người con trai, cũng chính là thiên kim công tử của nhà họ Doãn – Doãn Y Lạc. Vừa nhìn thấy Y Lạc, Tiểu Lâm đã nhảy cẩn lên -A!! Lạc ca tới rồi. Lạc ca tới rồi. Nhưng……….. _ Đang chạy ào đến người đó, bỗng Tiểu Lâm thắng gấp, trừng hai con mắt lên nhìn _ Sao giờ này huynh mới tới hử????? -Hi. Huynh đây có chút việc nên mới đến đón hai người trễ, thôi mà muội muội ngoan của huynh, tha lỗi cho huynh đi – Y Lạc làm vẻ cầu hòa với Tiểu Lâm -Huynh có biết vì huynh mà muội không cầm lòng được không? -Không cầm lòng được? cái gì không cầm lòng được? _ Y Lạc nhăn mặt khó hiểu nhìn Tiểu Lâm -Thì tại huynh đến trễ, muội không cầm lòng được với mấy cái bánh nên đã chén sạch hết ba cái rồi, còn thêm hai ly sinh tố nữa Đến lúc này thì cái mặt nghệch ra của Y Lạc mới hiểu những lời của Tiểu Lâm, và thay vào đó là một trận cười ngả nghiêng của Y Lạc và nụ cười mỉm của Trương Hiếu. -Hahaha…. À, rồi huynh hiểu rồi, tại huynh hết, mốt huynh sẽ đền bù cho muội, chịu không? Nén cười, Y Lạc lấy tay quệt mấy giọt nước mắt, vừa lựa lời dỗ dành cô em nhõng nhẽo của mình. -Huynh hứa rồi đó, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Tha cho huynh đó. Thui đi về, muội đói bụng rồi Tiểu Lâm mỉm cười , xoa xoa cái bụng mình khiến cho anh chàng đang đứng trước mặt trợn ngược con mắt lên nhìn cô -Còn đói bụng nữa??? Muội có phải là con người không vậy, ăn bao nhiêu đó mà còn chưa đủ sao -Anh còn không biết cái bao tử của Tiểu Lâm là bao tử rỗng sao??? Ăn nhiêu đây thì về nhà nó còn phải ăn thêm một tô cơm nữa mới đủ -Hi, đúng là chỉ có tỷ tỷ mới hiểu được em Tiểu Lâm chạy lại nắm tay Trương Hiếu, vừa cười vừa nói với cô -Haiz, anh biết, rồi vậy thôi, chúng ta về, xe đang đợi bên ngoài đó -ĐI VỀ!!!!!!!!!!!!!!!!! Tiểu Lâm nhảy cẫn lên rồi nắm tay Trương Hiếu định kéo cô đi, nhưng Trương Hiếu đã níu cô lại rồi nói: -Hai người về đi, hôm nay em không về với hai người được. -Sao vậy???? _ hai người kia đồng thanh -Hôm nay hai người quên là em sẽ về nhà ăn cơm với mẹ sao? -Ừ ha. Muội quên mất -Vậy thôi để anh đưa em về nhà -Thôi khỏi, anh cứ đưa Tiểu Lâm về đi, em sẽ tự đi bộ về, dù sao cũng gần đây mà -Nhưng bây giờ tối rồi, ngoài đường giờ không an toàn đâu – Y Lạc có vẻ lo lắng cho Trương Hiếu -Em không sao đâu, em về được mà, dù sao mưa cũng đã bớt, anh cứ đưa Tiểu Lâm về đi. Em đi trước nha Nói xong, Trương Hiếu vội bước đi. Y Lạc định nói thêm điều gì đó, nhưng bị Tiểu Lâm kéo lại -Thôi đi, huynh biết tính của tỷ tỷ là đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể làm thay đổi quyết định của tỷ ấy mà. Thôi ta về đi, tối nay nếu huynh lo thì cứ gọi điện qua hỏi thăm tỷ ấy. Đi về. Tiểu Lâm vừa làu bàu, vừa kéo tấm thân to xát của Y Lạc, còn anh thì chỉ biết buồn bã đứng nhìn Trương Hiếu khuất dần trong màn đen. *** Lặng lẽ bước đi trên con đường nhỏ, Trương Hiếu cứ chậm rãi bước từng bước nhỏ, như để khám phá, như để hoài niệm. Cái con đường mà từ nhỏ đến giờ cô đã đi rất nhiều lần, vì nó là con đường dẫn đến nhà cô. Nhưng đã lâu rồi cô không đi như vậy, đi từng bước qua những con ngõ nhỏ, ngắm nhìn những ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng, những hàng cây xanh mượt trước sân nhà. Lần nào muốn về nhà, cha nuôi luôn cho người đưa cô đến đây, nên đã lâu rồi cô không tận hưởng cái không gian yên tĩnh này một mình. Cơn mưa giờ đây cũng đã nhẹ rơi, cái lạnh của cơn mưa khiến Trương Hiếu khẽ rùng mình, nhưng lại khiến cô có cảm giác rất dễ chịu và thoải mái. Ngắm cơn mưa, chợt trong lòng cô lại có cảm giác quen thuộc……… …………………………………………� �…………………………………………� ��…….. …………………………………………� �…………………………………………� ��…….. Dưới cơn mưa tầm tã…… lại có người cùng chịu lạnh với mình, còn lấy áo choàng che cho mình…… …………………………………………� �…………………………………………� ��……... -Huynh về đi, tấm lòng của huynh, muội hiểu mà. …………………………………………� �…………………………………………� ��……… Một cái ôm ấm cúng khiến trái tim mình rung động. Và mình cũng đã mở cả tấm lòng mình cho người ấy …………………………………………� �…………………………………………� ��……… …………………………………………� �…………………………………………� ��……… “ Xoạt………..” Một tiếng động nhỏ vang lên khiến cô giật mình, thoát khỏi những suy nghĩ. Quay người lại, cô thấy có 4 người thanh niên đang ở đằng sau. Càm giác có chuyện chẳng lành, cô bước nhanh về phía trước. Nhưng tiếng đùa cợt của đám thanh niên ấy khiến cô có cảm giác bất an. Cô lại càng bước nhanh hơn. Và khi chuẩn bị quẹo sang một con hẻm nhỏ, bất chợt cô cảm thấy mình bị kéo lại. Khi định thàn, cô mới biết một trong 4 tên kia vừa kéo cô lại. -Này cô em, tối rồi mà sao giờ này mới về? -Nhìn cô em cũng xinh ra phết nhỉ, lang thang ngoài đường giờ này không tốt đâu -Phải đó, đi theo bọn anh đi, bọn anh đưa em về tận nhà luôn ……………………………………… Cứ thế, 4 tên cứ hết đưa tay cầm tóc, lại còn rờ……. má cô, nhưng Trương Hiếu vẫn lạnh lùng nhìn bọn chúng, không hề biểu lộ một chút cảm giác sợ hãi trên mặt. Nhìn thấy cô như thế, 4 tên này lại làm ra vẻ thích thú -Chà, cô em này cũng gan lỳ nhỉ, anh đây thích em rồi đó 1 tên từ từ bước lên định ôm lấy Trương Hiếu nhưng cũng vừa lúc, cô đưa chân lên, đá trúng “chổ tử” của hắn, khiến hắn thét lên một tiếng rồi lăn ra đất. 3 tên còn lại thấy thế, liền tức giận xông vào cô. Cô lùi lại một chút, định tử thủ và chuẩn bị xuất chiêu thì một tiếng nói vang lên: -Thả cô gái ấy ra Giọng của một người con trai vang lên khiến cả 4 tên và Trương Hiếu đều ngoái lại nhìn. Trong cái ánh sáng mờ mờ, Trương HIếu không thể nhìn rõ đó là ai, chỉ biết đó là một chàng trai trẻ. Nhìn thấy chàng trai ấy, nhưng 3 tên kia vẫn không buông tha cho Trương Hiếu, chúng quay lại chọc ghẹo cô. Nhưng chưa kịp làm gì thì Trương Hiếu đã nghe chúng rống lên đau đớn sau khi nhận đòn của chàng trai kia. Cả 4 tên đều nằm lăn quay dưới dất, còn chàng trai kia thì đang đứng bên cạnh Trương Hiếu. Dù đã đứng sát bên, nhưng cô vẫn không thể thấy được rõ khuôn mặt của chàng trai ấy. Nhưng trong lòng Trương Hiếu, bỗng cảm thấy có cảm giác rất quen thuộc…… -Cô không sao chứ? Người con trai ấy lo lắng hỏi Trương Hiếu. lại thêm một lần nữa Trương Hiếu ngạc nhiên. -“Tại sao giọng nói lại quen đến thế?” -Cô!! Cô không sao chứ? Thấy Trương Hiếu không nói gì, chàng trai kia tưởng cô đã bị thương nên giọng nói lại càng lo lắng hơn -Ơ……. Tôi……… tôi không sao……… _ Trương Hiếu ngập ngừng trả lời -Có thậy là cô không sao chứ? _ Chàng trai vẫn không yên tâm nên hỏi lại, nhưng khi thấy Trương Hiếu gật đầu, anh cũng bớt lo hơn _ Vậy tôi yên tâm rồi -Vâng ạ. Xin cám ơn anh đã cứu tôi -Không có gì đâu, mà nhà cô ở gần đây à? Để tôi đưa cô về nhé -À không sao ạ, tôi tự về được rồi.. cũng đã gần đến nhà tôi, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu. Tôi không sao thật ạ -Uhm… vậy thôi cô về đi -Vâng, một lần nữa xin cám ơn anh vì đã………………….. COI CHỪNG!!!!!! Trương Hiếu thét lên khi thấy một tên đã đứng dậy, hắn vơ đại một khúc gỗ bên đường và chuẩn bị đánh vào chàng trai. Trương Hiếu giờ đây rối bời, chỉ biết đẩy chàng trai kia sang một bên, để rồi cả thanh gỗ đập thẳng ngay vào người cô Trước mắt Trương Hiếu giờ đây chỉ là một màu đen tối…………. Chiếc áo cô mặc giờ đây ướt đẫm……….. Một mùi tanh của máu xộc đến tận mũi….. … Bên tai cô giờ đây chỉ còn nghe thấy giọng nói của ai đó…….. thật quen thuộc……… nhưng cũng thật xa lạ……….. Và trong lúc vô thức trước khi chìm vào cơn mê, cô lại gọi tên người ấy………….. -Tứ gia………………. |
| | | love4k
smod
Tổng số bài gửi : 295 Join date : 16/03/2012 Age : 33
| Tiêu đề: Re: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) Sat Mar 31, 2012 11:27 pm | |
| GIỚI THIỆU NHÂN VẬT CỦA CHAP ĐẦULƯU THI THI vai TRƯƠNG HIẾU: Nhà thiết kế thời trang nổi tiếng của tập đoàn Doãn Thiên. Xinh đẹp, thông minh nhưng lạnh lùng, trầm tĩnh. Cách đây 2 năm, cô gặp một vụ tai nạn đã khiến cô quay ngược trở về triều đại nhà Thanh, và đã có một mối tình đầy cảm động ới Ung Chính, vị vua nhà Thanh đời thứ 13, nhưng hiện tại, cô đã trở về cuộc sống ở hiện đại. DƯƠNG MỊCH vai DOÃN THIÊN LÂM: Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Doãn Thiên, hiện đang là người mẫu sáng giá. Xinh đẹp, nhí nhảnh và không kém phần ngây thơ. HOẮC KIẾN HOA vai DOÃN Y LẠC: anh của Thiên Lâm, một chàng công tử hào hoa, chính nghĩa, luôn nghiêm túc trong mọi việc. Anh thích Trương Hiếu, nhưng Trương Hiếu lại không thích anh. Nhưng không vì thế mà anh ghét cô, mà vẫn âm thầm ở bên cạnh cô. Khi cô trở thành em nuôi của mình, anh cũng đã rất vui, và hết lòng vì Trương Hiếu
Được sửa bởi love4k ngày Mon Apr 02, 2012 8:51 am; sửa lần 1. |
| | | lovenickywu
Admin
Tổng số bài gửi : 186 Join date : 16/03/2012
| Tiêu đề: Re: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) Sun Apr 01, 2012 6:21 pm | |
| cuối cùng cũng có fic cho kk mình đọc ùi, thanks love4k nhé Fic này thấy hấp dẫn nha, để xem hậu BBKT 4k và NH sẽ phát triển tình củm thế nào đây ^^ |
| | | love4k
smod
Tổng số bài gửi : 295 Join date : 16/03/2012 Age : 33
| Tiêu đề: Re: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) Mon Apr 02, 2012 9:04 am | |
| CHAP 2: Lần đầu gặp mặt hay là gặp lại??
Kiếp trước nợ, kiếp này là duyên Duyên duyên nợ nợ, dứt bao giờ? -Ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, sức khỏe muội không tốt, đừng cố sức quá …………………………………………� �…………………………………………� ��…. -Tại sao vì hắn mà muội lại tự hành hạ bản thân mình, hay muội không cần đến đôi chân này nữa? …………………………………………� �…………………………………………� ��….. -Ta không cần gì hết, giờ đây sức khỏe của muội là quan trọng nhất……. …………………………………………� �…………………………………………� ��….. -Muội có biết khi thái y nói rằng chỉ có thể cầm cự cho muội được mười năm, ta đã đau lòng đến mức nào không? …………………………………………� �…………………………………………� ��….. …………………………………………� �…………………………………………� ��….. -“Từng lời nói ấy………… huynh ấy đã từng nói với muội……………. tại sao giờ đây muội lại còn nhớ đến nó………….. khi tất cả cứ như một giấc mơ…………………... Tại sao???? TẠI SAO????” …………………………………………� �…………………………………………� ��…… …………………………………………� �…………………………………………� ��…… -…. Hắn đã từng ôm cô, hôn cô……………………. -…. Lập cô làm Trắc Phúc Tấn cho Thập Tứ gia……………………. -“Không……. Muội không muốn…………………….” *** -KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Trương Hiếu giật mình tỉnh giấc. Giấc mơ ấy lại quay về, cứ mỗi khi mệt mỏi, cô lại mơ đến những cảnh ấy, những cảm xúc, sự hận thù……… tất cả khiến cô nhiều lúc không chịu được. Hai giọt nước mắt lăn dài trên đôi má. Đau!! Đau lắm, lòng mong nhớ một người không thể nguôi ngoai dày vò cô…………. Lau vội những giọt nước mắt, Trương Hiếu nhìn quanh, cô đang ở trong một căn phòng màu trắng, tất cả mọi thứ đều màu trắng. Cố khẽ nhíu mày suy nghĩ, và đoán được có lẽ mình đang nằm trong bệnh viện. Cô đã nhớ lại mọi việc, buổi tối ấy, cô bị một nhóm thanh niên chọc ghẹo, rồi có một người đến cứu, sau đó, cô lại đỡ dùm anh ta khi một tên định đánh anh ta……………… và sau đó, giờ đây cô lại nằm trong bệnh viện, đầu đau khinh khủng vì bị thanh gỗ đập trúng, cả người cũng nhức mỏi, chắc là vì cô đã nằm ở đây khá lâu. Không thể động đậy nhiều, cô chỉ có thể cố gắng ngồi dậy thì cửa phòng mở ra. -Hiếu nhi, con tỉnh rồi à? Mẹ cô – bà Trương vừa thấy cô tỉnh dậy, liền vui mừng chạy lại đỡ cô, trên tay cầm một tô cháo to nhẹ nhàng đạt xuống chiếc bàn cạnh giường. -Mẹ??!! sao mẹ lại ở đây? -Con nhập viện thì mẹ phải đến lo cho con chứ. Con hôn mê đã 3 ngày rồi, mẹ rất lo lắng. -3 ngày? Con cũng nghĩ là mình đã nằm như thế khá lâu, cơ thể con chẳng còn chút sức lực nào. -Con còn đau ở đâu không? Hay để mẹ gọi bác sĩ vào khám cho con nha -Con không sao đâu, chỉ là còn đau ở đầu, và hơi choáng thôi Giúp Trương HIếu ngồi dựa vào đầu giường, bà Trương vội vã bưng tô cháo đến trước mặt cô -Mẹ vừa mới nấu cháo xong, con ăn chút đi -Thôi, để hồi con sẽ ăn -uhm, vậy để hồi mẹ hâm nóng lại cho con Đặt tô cháo lại bàn, bà Trương vội ngồi cạnh Trương Hiếu -Con hôn mê 3 ngày nay, ai cũng lo cho con hết, lúc nãy Tiểu Lâm và Tiểu Lạc có đến thăm con, nhưng vì Tiểu Lâm phải đi chụp hình, nên Tiểu Lạc đã đưa nó đi rồi. Cả hai ông bà Doãn cũng có đến thăm con, nhưng lúc đó con vẫn còn hôn mê, nên họ nói chiều nay sẽ vào xem con như thế nào -Con lại làm mọi người lo lắng rồi _ Trương Hiếu thở dài nhìn mẹ mình, nhìn bà Trương mệt mỏi, cô cũng không khỏi buồn vì đã làm mẹ lo lắng -Con không sao là tốt rồi. Tối hôm đó nghe tin con phải nhập viện, mẹ đã lo lắng lắm. -Mà mẹ, hôm đó ai đã đưa con vào viện vậy? _ Trương Hiếu như sực nhớ ra điều gì -Mẹ cũng không biết nữa, lúc mẹ đến, Tiểu Lâm và Tiểu Lạc cũng có mặt, nghe hai đứa đó kể thì cô y tá nói có một cậu thanh niên đưa con vào đây, viện phí cũng là cậu ta trả toàn bộ, nhưng cậu ta lại giấu tên, chỉ nói rằng hãy chăm sóc con thật tốt. Nhưng mấy cô y tá cũng nói trong cậu ta khá giàu có, lúc đó có một nhóm người vệ sĩ đến tìm anh ta, nghe tin anh ta không sau, thì họ cùng anh ta cũng đã về. -Vậy à……….. _ Hơi thất vọng vì những gì bà Trương nói, nhưng Trương Hiếu vẫn không để lỗ cảm xúc trên mặt -Mẹ cũng mong có thể biết cậu ta là ai để đến cám ơn, dù sao cậu ta cũng đã cứu con. Mà hôm đó thật sự đã xảy ra chuyện gì mà đầu con lại bị thương nặng như vậy? -Cũng không có gì đâu mẹ, chắc tại lúc đi về mưa gió làm ngã cành cây rớt trúng đầu con ấy mà _ Trương Hiếu cười nhẹ để bà Trương yên tâm -Cây gì mà gãy ghê vậy………. lần sau đừng có đi trong mưa gió nữa đó. -Vâng con biết rồi _ Trương Hiếu lại nở một nụ cười tươi rồi lấy tay xoa xoa bụng _ Mẹ ơi! Con đói rồi -Vậy để mẹ hâm lại cháo cho con -Vâng ạ Nhìn Trương Hiếu như vậy, bà Trương mỉm cười rồi nhẹ nhàng bưng tô cháo ra khỏi phòng. Giờ đây chỉ còn một mình Trương Hiếu, nét mặt vui vẻ khi ở bên mẹ giờ đây đã được thay bằng một khuôn mặt trầm lặng. Khẽ nhìn ra cửa sổ, cô lẩm bẩm: -Thật ra người đó là ai??? Tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc đến vậy? tại sao mình lại nghĩ rằng người ấy là Tứ gia????????? Suy nghĩ mãi vẫn không có câu trả lời cho chính bản thân, Trương Hiếu bèn lắc đầu thật mạnh, nhẹ nhàng nằm xuống. Vết thương ở đầu cứ khiến cô mệt mỏi. Vì thế, cô lại rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Và cũng chính lúc ấy, cánh cửa phòng khẽ mở, một dáng người nhẹ nhàng bước đến cạnh Trương Hiếu. Nhìn thấy cô có thể ngủ ngon, người ấy mỉm cười và khẽ nói: -Cô ấy đã không sao rồi Nhìn Trương Hiếu một lúc, người ấy vội lấy tấm mềm đắp lên người Trương Hiếu, rồi lại nhẹ nhàng rời khỏi phòng. *** -Muội đã bảo là tỷ cứ ở nhà dưỡng bệnh, sao giờ lại còn vào công ty? Tiểu Lâm cằn nhằn Trương Hiếu khi thấy cô xuất hiện trước cửa công ty -Chị đã nghỉ hơn một tuần rồi, bao nhiêu công việc còn chưa làm xong, cứ thế này, công ty sẽ chịu thiệt đấy, với lại ngày giao bản thiết kế cũng đã gần kề mà chị còn chưa phát thảo xong thì lấy gì mà đưa cho người ta Trương Hiếu vừa trả lời, vừa bước đi một cách vội vã -Nhưng cha cũng đã cho phép chị nghỉ mà, với lại, chị ở nhà cũng có thể hoàn thành bản thiết kế. -Nhưng ở nhà chị cảm thấy không thoải mái, vô công ty làm có khi nhanh hơn đấy. -Nhưng…………………………… -Không nhưng nhị gì hết, trễ rồi, chị phải lên phòng đây, em hôm nay có buổi chụp hình mà, đi nhanh đi kẻo trễ bây giờ -Vâng Nói xong, Trương Hiếu bước lẹ vào thang máy, để lại Tiểu Lâm với khuôn mặt khó chịu -Đã bảo tỷ ấy ở nhà, vậy mà còn ham làm việc, kiểu này bữa nào xỉu nữa cũng không hay Thở dài một cái, Tiểu Lâm đành quay bước bỏ đi. *** -Thưa chủ tịch, đây là bản thiết kế cho bộ sưu tập lần này, lấy tên là “ Sắc màu “ Trương Hiếu vừa nói, vừa đưa bản vẽ cho ông Doãn xem. Xem lướt qua vào mẫu, Doãn Thiên Tuấn gật đầu hài lòng. -Khá lắm, bản thiết kế lần này rất đẹp, vừa sáng tạo, có nét trẻ trung, khỏe mạnh. Ta rất ưng ý. Được rồi, đây sẽ là bộ sưu tập được tung ra trong quý 3 của năm. -Vâng ạ, xin cám ơn chủ tịch đã khen ngợi -Con làm việc khá lắm, ta rất hài lòng. Nhưng sức khỏe của con vẫn còn yếu, sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại đi làm. Như thế sẽ không tốt cho sức khỏe đâu Ông Doãn lo lắng khi thấy sắc mặt của Trương Hiếu hơi xanh xao -Con cám ơn chủ tịch đã lo lắng cho con, nhưng con không sao thật ạ, dù sao ở nhà hoài cũng chán, con rất muốn đến công ty, với lại bản vẽ đã đến thời hạn nộp, con phải gấp rút hoàn thành nó -Dù sao thì ngày nộp bản thiết kế cũng có thể dời lại, quan trọng là sức khỏe của con. -Vâng ạ, con biết rồi. Vậy xin phép chủ tịch, con trở lại làm việc -Ừ, con đi đi Trương Hiếu cúi chào ông Doãn rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. *** -“Hum………… vậy là bộ sưu tập lần này đã xong, hiện tại mình có thể nghỉ ngơi vài bữa, sau đó sẽ tiếp tục với bộ sưu tập mới” Ý nghĩ được nghỉ ngơi vài ngày làm Trương Hiếu vui lên một chút. Đúng là dạo này cô cảm thấy mình rất hay mệt, nghĩ chắc Tiểu Lâm và cha nuôi nói đúng, cô đã quá lao tâm vào công việc, khi sức khỏe vẫn chưa bình phục tốt. -“Thôi, nhân cơ hội lầ này, thử hỏi xem Tiểu Lâm có bận lịch gì không, không thì rủ con bé đi chơi đâu đó cho khuây khỏa mới được” Chỉ nghĩ như thế mà Trương Hiếu bước nhanh hơn về phía phòng chụp ảnh. Hôm nay Tiểu Lâm có lịch chụp hình mới, nghe nói là làm người mẫu trang bìa cho tạp trí “Bình minh” nổi tiếng. --- -Rồi, tốt lắm, thêm một tấm nữa……………… đẹp lắm!! Tiểu Lâm đang tạo dáng trước ống kính một cách thật chuyên nghiệp -Được rồi, vậy là xong, chúng ta nghỉ thôi. Hôm nay mọi người đã vất vả nhiều, nhất là Thiên Lâm đó. Em làm tốt lắm -Vang, cám ơn anh ạ, anh cũng đã vất vả nhiều -Ngày mai sẽ tiếp tục chụp, nên em cứ về nghỉ ngơi cho tốt nha. Thôi anh đi đây Anh chụp ảnh vừa lên tiếng, thì Tiểu Lâm đã chạy ào xuống chỗ Trương Hiếu đang đứng. -Tỷ tỷ, hôm nay sao nhàn hạ xuống xem muội muội làm việc vậy? -Con bé này, đây là chỗ đông người, làm ơn bớt nhí nhảnh dùm chị đi Trương Hiếu phì cười khi thấy Tiểu Lâm như vậy -Hi, tại muội đang vui, hôm nay chụp ảnh rất thuận lợi, với lại thấy tỷ xuống đây chơi nữa -Mà em chụp xong chưa? Đi ăn trưa với chị nha -Muội xong rồi. Vậy tỷ muội chúng ta đi thôi Nói rồi, Tiểu Lâm khoát tay Trương Hiếu bước đi, trên khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười tươi khiến ai cũng nghĩ, cô thật đáng yêu. --- -Em muốn ăn gì? Trương Hiếu hỏi, khi đang ở trong thang máy với Tiểu Lâm -Muội muốn ăn hamburger Tiểu Lâm reo lên thích thú -Ăn cái đó, không sợ mập hay sao? -Không. Hihi Tỷ biết muội là người dù có ăn nhiều cỡ nào cũng đâu có mập nổi -Ừ biết rồi, vậy thôi ta đi ………………… ối tôi xin lỗi……………….. Cửa thang máy vừa mở ra, vì bước vội, Trương Hiếu đụng phải một người con trai. Cô kịp thời trấn tĩnh, cúi đầu xin lỗi. -À, không sao đâu, cô đừng lo Vừa nghe giọng nói, Trương Hiếu liền khựng lại. sự ngạc nhiên, sững sờ bỗng xuất hiện trong lòng cô. Cô lập tức ngước lên nhìn người đó. Và cô không thể tin được, trước mắt mình chính là……………………… “Tứ gia” của cô Trương Hiếu lặng người khi thấy người có khuôn mặt giống “Tứ gia” y như đúc, vẫn nụ cười dịu dàng ấy, vẫn ánh mắt tuy lạnh lùng nhưng lại thu hút ấy, Vẫn giọng nói ấm áp đã khiến Trương Hiếu yêu người ấy đến cỡ nào. Tất cả, tất cả đều giống như đúc, chỉ khác rằng bộ đồ đang mặc trên người lại không phải là trang phục thời nhà Thanh. Bất giác, đôi môi cô thốt lên hai tiếng “ Tứ gia ”, và những giọt lệ cứ thay nhau rơi xuống trên khuôn mặt của Trương Hiếu, khiến cả người con trai ấy và Tiểu Lâm cũng phải hốt hoảng. -Tỷ??!! tỷ sao vậy?? Tỷ đau chỗ nào à?? -Cô không sao chứ? Có phải tôi đã làm cô đau không? Nhưng mặc cho hai người kia nói gì, Trương Hiếu vẫn đứng bất động, nhìn chằm chằm vào chàng trai mình mới đụng phải. Trước mắt cô giờ đây rối bời, tất cả hình ảnh của “Tứ gia” bỗng hiện về, xâm chiếm toàn bộ con tim cô, khiến nó như bị bóp nghẹt. Đau……….!!!! Đau lắm……!!! Nỗi nhớ nhung lại một lần nữa tràn về, lấn áp cả những lớp băng đá cô đã dựng lên trong lòng để khóa chặt nỗi nhớ ấy. Và phải mất một thời gian, cô mới có thể trấn tĩnh lại. Khó khăn khi lấy tay lau vội những giọt nước mắt, Trương Hiếu nhìn Tiểu Lâm mỉm cười, rồi quay lại nhìn chàng trai kia -Tôi… tôi không sao, chỉ là sức khỏe vẫn còn yếu, nên trên đầu có hơi đau một chút -Cái này mà hơi gì, tự dưng tỷ khóc ngon lành, làm muội nghĩ vết thương trên đầu tái phát, gây đau cho tỷ _ Tiểu Lâm lo lắng đến phát hoảng -Chị không sao thật mà, không có gì đâu _ Trương Hiếu cố làm cho Tiểu Lâm yên tâm, rồi quay sang người con trai kia _ Thật sự xin lỗi anh, tôi không sao đâu. Xin phép anh tôi đi trước Chưa kịp để Tiểu Lâm phản ứng, Trương Hiếu đã kéo tay cô đi thẳng một mạch, để lại người con trai kia vẫn đứng ngớ ra vì không biết đã xảy ra chuyện gì, cho đến khi có ai đó đánh nhẹ vào vai anh thì anh mới tỉnh người lại -Anh hai. Làm gì mà đứng như trời chòng ngay trước thang máy vậy? _ Một người con trai khác vừa nói vừa nhìn theo hướng của chàng trai nọ _ Bộ có gì vui hay sao, hay mới gặp ai quen, hay bị tiếng sét ái tình? -Tiếng sét cái đầu em!? Mà nãy giờ đi đâu vậy, hẹn là gặp lúc 9h, giờ nhìn xem, mấy giờ rồi? -Hi. 11h, tại có việc đột xuất ở công ty nên em phải ghé qua đó một chút rồi mới qua đây -Đã nói với em là hôm nay đi ký hợp đồng làm ăn mà còn đến trễ, cũng hên là anh hẹn ngài Chủ tịch lúc 11h30, nếu không thì……………. -Rồi rồi em biết rồi, thôi lên đó nhanh đi rồi đi ăn trưa, em cũng đói rồi -Em đó, tối ngày lo ăn không…………. Chí Văn, lẹ lên…. -Vâng, em biết rồi…………. á!! Chờ em với, anh Chí Bang! Cứ thế, cả hai người làm náo loạn cả cái thang máy, khi anh này thì la anh kia, còn anh kia thì cứ cầu khẩn xin lỗi anh này. Vậy mà cũng khiến cho rất nhiều ánh mắt cô gái nhìn họ không chớp mắt. End chap 2 ........................................... NGÔ KỲ LONG vai HỨA CHÍ BANG: Đại công tử của Hứa Gia – một tập đoàn kinh doanh khá nổi tiếng về thời trang và mỹ phẩm. Cha của anh là Hứa Minh Xuân, là bạn thâm giao với Doãn Thiên Tuấn. Đẹp trai, ga lăng, khá nghiêm túc trong mọi việc, có khuôn mặt khá lạnh, nhưng trong lòng lại không như vậy HỒ CA vai HỨA CHÍ VĂN: là em trai của Chí Bang, tính tình vui vẻ, hơi trẻ con, nhưng luôn là người có tinh thần trách nhiệm cao. |
| | | love4k
smod
Tổng số bài gửi : 295 Join date : 16/03/2012 Age : 33
| Tiêu đề: Re: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) Fri Apr 20, 2012 9:03 pm | |
| CHAP 3: THẬT VUI KHI ĐƯỢC BIẾT ĐẾN ANH!!!!
Thế gian thật biết trêu người
Xa nhau rồi lại gặp nhau làm gì ??!!! * Phòng Chủ Tịch * -Đã phải để cháu đích thân đến đây rồi. Nào, vào đây ngồi điÔng Doãn lên tiếng khi thấy hai anh em Chí Bang bước vào phòng-Dạ không sao đâu ạ Cả hai anh em nhẹ nhàng chờ cho ông Doãn ngồi xuống ghế sofa trước, rồi mới lần lượt ngồi xuống-Ba cháu dạo này vẫn khỏe chứ?-Dạ vâng, ba cháu vẫn khỏe ạ. Cám ơn chủ tịch đã hỏi thăm-Ở đây cháu cứ gọi bác là bác Doãn, đừng gọi Chủ tịch, nghe xa lạ quá-Dạ cháu không dám – Chí Bang kính cẩn đáp-Có gì đâu mà khách sáo vậy, cứ gọi bác như lúc nhỏ cháu hay gọi đi-Dạ…………………. Bác Doãn……-Vậy mới được chứ. Đây là Chí Văn phải không?, cha!!! Cháu cũng đã lớn đến thế rồi à? Ông Doãn chuyển ánh mắt sang nhìn Chí Văn-Dạ vâng, cháu chào bác Doãn-Được rồi, giờ ta vào việc chính nha. Hợp đồng lần này…………………….. *** -Tỷ tỷ, thật sự tỷ không sao chứ?? Muội thấy sắc mặt của tỷ kém lắm _ Tiểu Lâm thật sự lo lắng khi thấy khuôn mặt của Trương Hiếu cứ thất thần từ nãy đến giờ _ Hay để muội đưa tỷ vạo viện kiểm tra lại sức khỏe nha-Chị không sao, chỉ hơi mệt thôi. Có lẽ là do tỷ hơi cố gắng quá sứcTrương Hiếu lắc đầu nhẹ. Ánh mắt cô vẫn nhìn đâu đó xa xăm về phía trước-Muội đã nói với tỷ ở nhà nghỉ ngơi, tỷ không nghe, giờ lại tự làm sức khỏe mình yếu. Thiệt hết cách với tỷ.-Ukm, có lẽ chị mệt mỏi thiệt _ Trương Hiếu lên tiếng-Vậy thôi, để muội đưa tỷ về nhà. Tiểu Lâm hăng hái nắm tay Trương Hiếu đi thật nhanh -Thôi. Nếu về, thì để chị tự về. Chiều nay em còn có lịch làm việc, đi ăn trưa đi rồi quay lại làm-Không được. Lần trước để chị đi về một mình là có chuyện liền ngay tức khắc. Muội không để chị đi một mình nữa đâu _ Tiểu Lâm phản đối kịch liệt-Có sau đâu nào, tại vì bữa đó chị về vào buổi tối, giờ này đang trưa mà, có sao đâu nào. Thôi em đi ăn đi rồi trở lại công ty. Chị tự về được-Thật không?? VẬy thôi được rồi, nhưng tỷ phải hứa là phải về nhà cẩn thận đó. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi muội hoặc Lạc ca, có biết không???-Ukm. Hi, chị biết rồi, thôi đi điTrương Hiếu phì cười vì cái cách lo lắng của Tiểu Lâm. Đợi cho Tiểu Lâm chay đi trước một đoạn, Trương Hiếu mới rẽ sang một con đường khác. Nãy giờ nói chuyện với Tiểu Lâm, cô không có cảm giác khó chịu, giờ đây chỉ còn lại một mình, cô mới biết tâm trạng cô rất hỗn loạn, phức tạp-“ Thật khó hiểu, đáng lý ra đây đúng là thời hiện đại, vậy tại sao Tứ gia……. lại có mặt ở đây…….. không lý nào lại vậy… nhưng khuôn mặt đó……………. rõ ràng là Tứ Gia mà………….” Trương Hiếu cứ mãi suy nghĩ, bước chân cũng lãnh đạm, không biết nên đi về đâu…………………… *** -Được rồi, chúng ta dừng tại đây. Lần hợp tác này, bác nghĩ rằng cả hai bên đều sẽ có lợi.Ông Doãn đóng lại tập hồ sơ để trên bàn, lên tiếng với vẻ mặt khá hài lòng-Dạ vâng ạ, vậy lần này dòng mỹ phẩm “ The light “ sẽ là dòng mỹ phẩm cung cấp riêng cho tập đoàn doãn Thiên. Và bên cháu cũng phải nhờ các người mẫu quảng cáo cho dòng sản phẩm này-Ukm. “The Light “ đang rất được ưa chuộng, bác nghĩ mọi việc sẽ rất thuận lợi-Vậy Nếu như mọi việc đã thuận lợi, cháu và em trai xin phép bác ạ-Ukm. _ Ông Doãn bắt tay với Chí Bang, và khi Chí Bang , Chí Văn đã đi gần đến cửa thì ông Doãn lên tiếng _ À Chí Bang, ở lại một chút, bác có việc muốn nói với cháu Chí Bang nhìn ông Doãn rồi quay lại thì thầm gì đó với Chi Văn. Không thấy Chi Văn nói gì, chỉ lẳng lặng cúi chào ong Doãn một cái, rồi vội vàng bước ra khỏi phòng.Chí Bang bước đến gần ông Doãn, và thấy ông ra hiệu cho mình ngồi xuống-Lần trước, bác cảm ơn cháu ……..vì đã cứu Hiếu nhi Chí Bang hơi khựng lại vì câu nói của ông Doãn-“ Sao bác ấy lại biết??”Nhận thấy được sự ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt của Chi Bang, ông Doãn chỉ mỉm cười rồi nói-Cháu đang thắc mắc vỉ sao bác lại biết đúng không? Thật ra hôm ấy, lúc Hiếu nhi về, ta có cho người đi theo. Nhưng rồi cũng thấy cháu đi theo, nên bác mới bảo đám người ấy về. Không ngờ vừa về đến nhà, thì lại nghe tin Hiếu nhi nguy hiểm, phải nhập viện, lại nghe nói là do một cậu thanh niên đưa vào. Lúc đó bác đoán là cháu, nhưng giờ thì bác chắc người cứu Hiếu nhi chính là cháu. Chí Bang vẫn không nói gì, chỉ cúi mặt nhìn xuống chiếc bàn trước mắt.-Thật ra từ trước đến giờ bác vẫn luôn để ý đến cháu, và dạo gần đây, bác cảm thấy cháu để ý đến Hiếu nhi. -Không phải là để ý ạ _ Chí Bang đột ngột lên tiếng _ Chỉ là cháu cảm thấy cô ấy có gì đó rất khác với người khác-Vậy không phải là để ý sao?-Cháu……………Chí Bang ngập ngừng và bối rối không biết phải trả lời sao, điều đó khiến ông Doãn mỉm cười thích thú -Dù sao cũng phải cám ơn cháu một lần nữa, nếu không, bữa đó Hiếu Nhi đã phải………Ông Doãn ngập ngừng-Dạ có gì đâu ạ, dù sao thấy cô ấy bị chọc ghẹo, cháu là con trai mà trơ ra nhìn thì đâu còn mặt mũi gì. Với lại…… _ Chí Bang ngập ngừng một chút _ Cũng vì cháu mà cô ấy mới phải vào bệnh viện. Cú đập ấy không nhẹ đâu ạ. Lúc thấy cô ấy đứng ra đỡ giúp cháu, cháu thật sự rất cảm kích cô ấy. Nhưng mà……….-????-Lúc nãy cháu có đụng phải cô ấy ở thang máy, không hiểu sao cô ấy lại khóc khi nhìn thấy cháu. Không biết cháu có làm cô ấy bị đau ở đâu không _ Giọng nói của Chí Bang tỏ vẻ sự lo lắng không yên _ Cô ấy bảo không sao, nhưng cháu thấy, sức khỏe cô ấy không được tốt lắm-Ukm, bác cũng thấy vậy, nhưng với cái tính của con bé, nó sẽ không chịu ở nhà nghỉ ngơi chỉ vì sức khỏe không được tốt lắm. Con bé khá cứng đầu _ Ông doãn trầm ngâm -Vâng ạ-Con bé ấy là như thế, nếu ai đã giúp nó, nó nhất định sẽ giúp lại, và khi thấy mình có lỗi trước, con bé sẽ luôn thẳng thắn xin lỗi, với lại, thấy chuyện bất nình là Hiếu Nhi đều không để yên được. Tuy bác chỉ mới nhận nuôi Hiếu nhi chưa đến 2 năm, nhưng bác thật sự rất thương con bé. Con bé thông minh, xinh đẹp và cũng rất lễ phép, ta hi vọng có thể tìm một người nào đó thật tốt để gửi gắm nó. Cháu thấy thế nào? Ông Doãn vừa nói, vừa nhìn sang Chí Bang, thấy anh có vẻ đã ngấm ngầm hiểu ra câu nói của mình, ông lại mỉm cười-Thôi được rồi, cũng không còn sớm nữa, cháu cứ xuống gặp Chí Văn đi, đừng để nó phải chờ lâu. Không thể mở lời như thế nào, Chí Bang chỉ ngập ngừng nhìn ông Doãn, rồi nhẹ nhàng đước lên, cúi chào và lặng lẽ đi ra khỏi phòng, để lại ông Doãn đang nhìn anh với nụ cười mỉm trên môi ---- Suốt quãng đường đi xuống tìm Chí Văn, Chí Bang cứ không ngừng suy nghĩ về câu nói của ông Doãn-“ Mình và cô ấy đâu có gì, mình cũng đâu có gì với cô ấy, sao bác ấy lại nói như vậy……….??????? hay là bác ấy nghĩ mình thích cô ấy………… câu nói lúc nãy hình như là nói đến mình………….. ôi trời, ý của bác ấy là gì đây???.................... -Anh hai, làm gì mà suy tư dữ vậy?Đang suy nghĩ thì bị Chí Văn từ dằng sau đánh cho một cái, khiến Chí Bang giật cả mình-cái thằng này, làm cái gì mà cứ hù người ta từ sau lưng không vậy?-Tại anh đăm chiêu quá, em gọi anh nãy giờ mà anh có nghe đâu? Bộ có chuyện gì quan trọng hay sau àm đămchiêu vậy?-Không có gì. Thôi, anh em mình đi ăn đi rồi quay lại công ty-Dạ --- -Lâu rồi em mới gặp bác ấy, tuy là bác ấy đã già, nhưng thật sự là một người rất có năng lực trong kinh doanh nhỉ. Vẫn còn là một người rất lão luyện trong thương trường. Bác ấy không thua gì ba mình ha anh… Chí Văn từ lúc lên xe đến giờ cứ luyên thuyết, hết từ chuyện này lại nhảy sang chuyện khác. Chí Bang đang chạy xe, nên chỉ có thể ậm ừ hay gật đầu mà thôi.Bỗng……………………………. KÉTTTTTTTTTTTTTTTTT………………“Bốp” Chí Bang thắng gấp làm cho cả anh và Chí Văn đều nhào ra phía trước. Xoa xoa cái trán vừa đập mạnh vào cái cửa kính, Chí Văn quay sang Chí Bang càu nhàu:-Bộ trời sập hay sao mà anh thắng gấp vậy? Làm em u một cục rồiNhưng Chí Bang lúc này vẫn không trả lời. ánh mắt anh hiện giờ đang nhìn một bóng người đi phía trước -Anh hai??!!......... ANH CHÍ BANG!!!!!!!!!1-Hả??? cái gì???Chí Bang giật mình sau tiếng gọi của Chí Văn-Hả cái gì? Em hỏi anh là anh làm cái gì mà lại thắng xe gấp? mà làm gì anh ngồi thẫn thờ dữ vậy-À không có gì. Chí Văn nè, anh có chút chuyện nên em lái xe về công ty đi nha. Vừa nói xong, Chí Bang đã lật đật bước ra khỏi xe, khiến cho Chí Văn như muốn nhào ra khỏi cửa kính để nói với anh-ANH!!!! Anh đi đâu vậy?Nhưng Chí Bang đã chạy đi khuất -Lúc nào cũng toàn làm người ta khó hiểuLàu bàu một hồi, Chí Văn cũng cho xe chạy đi *** Đi mãi, đi mãi mà Trương Hiếu cũng không biết nên đi về đâu, cô lại không muốn về nhà, dù là nhà mẹ ruột hay mẹ nuôi. Đến công ty thì cũng không được, giờ mà thấy cô ở công ty, chắc chắn Tiểu Lâm sẽ càu nhàu cho xem. Vì thế cô cũng không biết mình nên đi đâu, và làm gì. Bây giờ cứ lặng lẽ đi như thế mới cho cô biết, thì ra từ trước đến giờ, cô đã không biết rằng Thượng Hải lớn đến vậy. Nó thật xa lạ với cô, hay nói đúng hơn là cô chưa bao giờ đi tham quan cái thành phố nơi cô được sinh ra. Ngoài công ty, nhà mẹ ruột, nhà cha mẹ nuôi thì cô chẳng còn biết nơi nào nữa Bất chợt, một cơn đau ở đầu xuất hiện khiến cô loạng choạng. Khẽ ngồi xuống chiếc ghế ven đường, Trương Hiếu mệt mỏi thở dóc. Thât ra cô biết, vết thương ở đầu vẫn chưa khỏi. Lần bị thương cách đây hai nam, khiến cô hôn mê hơn 3 tháng đã để lại di chứng cho cô, đó là mỗi khi cô mệt mỏi thì đầu cô lại đau như búa bổ, choáng váng. Bác sĩ đã dặn cô không được suy nghĩ nhiều, phải cố gắng nghỉ ngơi, thả lỏng. Nhưng sau khi tỉnh dậy, cô chỉ biết lao đầu vào công việc, và nhờ vậy, cô mới được thành tích như ngày hôm nay. “Vết thương cũ của cô sau tai nạn 2 năm trước đã khỏi, nhưng vì cú va đập lần này nên có thể nó sẽ khiến sức khỏe cô yếu hơn nữa, rất hay đau đầu, và cháng váng. Có thể di chứng sẽ bị tái phát. Vì thế, tôi khuyên cô nên cẩn thận trong mọi việc, và hy vọng cô nên cố gắng giữ gìn sức khỏe” Bác sĩ đã dặn dò cô phải nghỉ ngơi, nhưng cô lại không nghe. Và giờ đây, sức khỏe của cô lại phải gánh chịu vì cái tính ngang bướng của cô. “Bây giờ đối với ta , sức khỏe của muội là quan trọng nhất” Câu nói ấy, Trương Hiếu vẫn nhớ như in. Vì cái tính ương bướng của cô, đã phải khiến cho người ấy luôn lo lắng cho cô. Và cũng đã khiến cô rời xa người ấy mãi mãi. Nhưng giờ đây ông trời lại thật trớ trêu, khi cho một người giống y hệt người đó, xuất hiện trước mặt cô, lúc cô đã có thể quên đi hình bóng của người đó trong tim, để rồi làm cho con tim cô đau hơn, khi người đó giờ đây dường như thật xa lạ. Cái cảm giác đau ở đầu vẫn còn, nhưng cô không muốn ngồi đây nữa. Vì thế, cô vọi vàng đứng dậy, và bước đi tiếp. Chiếc đèn giao thông vừa chuyển sang màu xanh, những chiếc xe vội vả lao ngay đến phía trước. Đứng đợi cho màu đèn chuyển sang đỏ, Trương Hiếu mới lấy điện thoại ra xem. + “Tỷ đã về nhà chưa?” + Nhận được tin nhắn của Tiểu Lâm, Trương Hiếu khẽ mỉm cười + “Chị đang ở ngoài, đang ăn trưa, lát nữa chị sẽ về” +
+ “Vậy tỷ nhớ về nhà sớm nha, hôm nay mẹ nói sẽ nấu món canh gà hầm cho tỷ tẩm bổ đó” +
+ “Ừ, chị biết rồi, em làm việc đi” + Cất chiếc điện thoại vào cặp thì cũng là lúc Đèn giao thông chuyển sang đỏ. Thấy thế, Trương Hiếu vội vàng băng qua đường……. KÉTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT……XỌETTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT….. -CẨN THẬN!!!!!!!!!! XE ĐANG BỊ MẤT THẮNG!!!!! Tiếng của những người đi đường la lên khi thấy một chiếc xe tải mất phương hướng đang lao như bay trên đường. Và chiếc xe đó cũng đang tông thẳng đến Trương HiếuTrương Hiếu chẳng biết nên làm gì, cô đang đứng bất động nhìn chiếc xe lao vào mình……. -CẨN THẬN!!! Cơ thể cô đang ngã xuống, một cảm giác khá đau ở chân khiến cô mắt thật chặt đôi mắt lại. Nhưng một cảm giác mềm mại lại khiến cô đỗi an tâm. RẦMMMMMMMMMMMMMMM ….. Chiếc xe tải đâm sầm vào gốc cây bên đường, gây nên một tiếng động lớn khiến ai cũng phải giật mình. Trương Hiếu nhắm mắt chặt đến nỗi như cô có cảm giác đôi mắt mình đang thu nhỏ lại, và khi chiếc xe đâm sầm vào gốc cây, khiến cả người cô giật mình mà run lên. Nhưng dường như có ai đó đang ôm lấy cô. Một bàn tay đang an ủi tấm lưng của cô như giúp cô bớt sợ. Và……….-Đã không sao rồi, cô đừng sợ nữa Một giọng nói vang lên khiến cho Trương Hiếu kinh ngạc, phải ngước lên nhìn. Và người đang ôm cô, không, phải nói rằng người vừa cứu cô, chính là người cô đang nhớ đến….. người có khuôn mặt của “Tứ gia”Người này nhìn Trương Hiếu với vẻ mặt hơi lo lắng, nhưng vẫn nở một nụ cười nhẹ như để làm cô yên tâmTrương Hiếu không thể tin vào mắt mình nữa -“Tại sao anh ấy lại ở đây??????” Và cứ thế, cô cứ nhìn chằm chằm vào người ấy, khiến người ấy cũng phải khó xử theo-Cô gái, cô không sao chứ?? Câu nói của người ấy khiến cho Trương Hiếu sực tỉnh. Và khi thấy mình đang ngồi trên người của người con trai ấy, Trương Hiếu lúng túng vội vã đứng lên…_Ôi!! Tôi xin lỗi……… Ái da!!!Có vẻ vì vội vã đứng dậy, công thêm cái chân dường như đã bị trật nên Trương Hiếu ngã nhào về phía trước. Cũng may, người con trai đó đã giữ được cô. Và một lần nữa, Trương Hiếu lại rơi vào vòng tay của người ấy.Lại hết sức lúng túng, khuôn mặt Trương Hiếu đỏ ửng lên vì ngượng. Thấy thế, người đó khẽ mỉm cười rồi giúp cô đứng vững lại-Tôi thấy chân cô có vẻ đã bị trật. Hay là như vầy, tôi dìu cô sang bên kia rồi sẽ giúp cô coi cái chân. Được không? Thấy Trương Hiếu có vẻ như không tin tưởng mình, anh chàng này lại nói-Cô yên tâm đi, tôi không phải người xấu, lợi dụng cơ hội người ta bị thương rồi làm chuyện xấu. Để tôi dìu cô sang quán cà phê bên đườngGiọng nói của người này không trầm, cũng không bổng, lại có thể khiến Trương Hiếu yên tâm. Thấy cô khẽ gật đầu, người con trai ấy nhẹ nhàng dìu cô đi, cẩn thận từng chút một như thể chỉ cần mạnh tay một chút là có thể làm cô đau. --- Đỡ Trương Hiếu ngồi xuống chiếc ghế, anh chàng này liền coi xem chân của Trương hiếu có bị sao hay không. Vừa sờ vào chỗ mắt cá chân, Trương Hiếu đã khẽ rên lên một tiếng, khiến anh chàng lật đật nhẹ nhàng đặt bàn chân cô xuống, rồi nói:-có lẽ chân cô bị trật rồi, cô ngồi đây chờ tôi một chút, tôi đi mua cái này một chútNói xong, người con trai ấy đã chạy đi, để lại Trương Hiếu bơ vơ trong quán cà phê. Trong lúc đợi, cô đã gọi hai ly cà phê, một ly cho cô, một ly cho anh chàng kỳ lạ ấy. Mãi một lúc sau, cô mới thấy người con trai ấy chạy về. Nhìn mồ hôi lấm tấm rơi trên trán, cô đoán được anh đã chạy đi xa, rồi nhìn thấy chai dầu xoa bóp trên tay, cô thật sự xúc động. Ngồi xuống ghế để lấy lại sức một chút, người con trai ấy đã nắm lấy chân của Trương Hiếu để lên đùi mình khiến cô thêm một phen bất ngờ và rút chân lại, nhưng người này đã giữ chân cô lại, và lại mỉm cười-Hi, làm cô giật mình, tôi xin lỗi, nhưng để tôi xoa dầu cho cô-Thôi……. Thôi. Để tôi tự thoa được rồi….. anh ………… anh không cần……….-Đã giúp thì giúp cho trót, với lại tôi có học xoa bóp, vì thế chân cô sẽ không sao đâuRồi không đợi Trương Hiếu nói gì thêm, người con trai ấy đã lẳng lặng thoa dầu vào chân cô. Trương Hiếu không thể nói gì thêm, chỉ còn cách ngồi im nhìn anh ta. Sau một hồi xoa bóp, thật sự chân Trương Hiếu đã không còn thấy đau nữa, và cũng đã có thể đứng lên đi lại. Trương Hiếu thật sự vui mừng nên đã cười rất tươi. Chàng trai kia thấy thế cũng mỉm cười theo cô. Đi sang chiếc ghế đối diện với Trương Hiếu, người con trai ấy ngồi xuống và mở lời trước-Thấy chân cô không sao, cô yên tâm rồiThấy mình dường như đã quên mất vị ân nhân vừa giúp cô, nên cô ngượng ngùng nhẹ nhàng ngồi xuống, vẫn không dám nhìn thẳng vào người con trai đang ngồi trước mặt, chỉ nhỏ nhẹ lên tiếng:-Tôi thật sự cám ơn anh vì đã cứu tôi, lại còn giúp tôi chữa trị chân nữa. Tôi không biết phải đền đáp anh như thế nào.-Đền đáp thì thôi, giúp người khác là niềm vui của tôi, cô không cần bận tâm. -Vậy tôi có thể biết tên anh không, để có gì sau này gặp lại, nếu anh cần giúp đỡ, tôi sẽ giúp anh Trương Hiếu hơi bối rối khi nghe người con trai kia nói vậy -À tôi tên Hứa Chí Bang, cô cứ gọi tôi là Chí Bang. Còn cô?-Tôi tên Trương Hiếu, anh có thể gọi tôi là Hiếu Nhi, đó là tên mà người nhà và bạn bè hay gọi tôi-Tôi biết rồi, Hiếu NhiChí Bang lại mỉm cười, khiến Trương Hiếu ngượng ngùng-Nhưng hình như cô là nhà thiết kế Trương Hiếu nổi tiếng của tập đoàn thời gian Doãn gia nổi tiếng phải không?-Vâng………. Là tôi-Woa, tôi không ngờ hôm nay tôi lại được gặp nhà thiết kế nổi tiếng nhất Trung Quốc, thật là vinh hạnh quá-Anh cứ nói quá.. nhưng mà anh làm ở phòng nào ở công ty Doãn Thiên vậy? Lúc nãy tôi có đụng phải anh?-Cô vẫn còn nhớ tôi à? Tôi từ không ty khác đến, có một hợp đồng ký với tập đoàn Doãn Thiên nên mới đến đó thôi-Thì ra là vậy. Định nói gì đó tiếp, nhưng tiếng còi hú đã khiến Trương Hiếu chú ý. Hìn chiếc xe đã xém tông mình, cô nói với giọng nhỏ:-Ngày mai thế nào cũng lên báo. Chạy xe vượt tốc độ đến nỗi không làm chủ được như thế, phạt nặng luôn.-Coi như cô đã thoát chết trong gang tất-Tất cả là nhờ đến anhChí Bang vẫn nhìn Trương Hiếu với ánh mắt dịu dàng, khiến cô bất giác tưởng rằng người đang ngồi trước mặt là “Tứ gia”. Vẫn với vẻ ngượng ngùng, nhưng Trương Hiếu đã có thể nhìn thẳng vào Chí Bang-“ Thật giống quá………….!!! Tứ gia của mình!!!!!!!! ” Cứ thế, hai người đã ngồi trò chuyện với nhau quên cả thời gian, chỉ đến khi chuông điện thoại của Chí Bang vang lên, thì anh và Trương Hiếu mới biết đã gần 3h chiều. Cả hai liền đứng dậy, Trương Hiếu định sẽ trả tiền, nhưng Chí Bang nói cứ để anh, coi như là lần đầu gặp mặt nên đãi cô. Tuy có chút không muốn Chí Bang trả, nhưng Trương Hiếu vẫn để anh làm vậy, và hứa rằng nhất định sẽ mời anh đi uống nước để cảm ơn. --- -Một lần nữa cám ơn anh, sau này có cơ hội, sẽ đền đáp-Chắc chắn sau này Hiếu Nhi và tôi sẽ còn gặp lại nhau nữa-Tại sao? _ Trương Hiếu không hiểu -Cô đã hứa sẽ đãi tôi một bữa mà, không phải là sẽ gặp nhau nữa sao? Chí Bang phì cười vì nét mặt của Trương Hiếu, và Trương Hiếu cũng phải cười vì nhận ra mình đã hỏi một câu thừa.-Thôi, tôi phải về rồi. Anh về cẩn thậnTrương Hiếu quắc một chiếc taxi. Trước khi xe chạy, cô ngoái lại nhìn Chí Bang:-Nhất định sẽ gặp lại-Nhất định Nói xong, thì cũng là lúc chiếc taxi chạy đi, để lại cái nhìn luyến tiếc của Chí Bang, và khuôn mặt hơi thất vọng của Trương Hiếu. Nhưng thật ra trong lòng hai người, điều có những cảm xúc khó tả, và những suy nghĩ riêng của bản thân. |
| | | love4k
smod
Tổng số bài gửi : 295 Join date : 16/03/2012 Age : 33
| Tiêu đề: Re: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) Fri Apr 20, 2012 9:05 pm | |
| CHAP 4: LẠI GẶP NHAU RỒI!!!!
Trái đất này quả thật hình tròn Gặp nhau rồi lại bất ngờ gặp ngau!!!! ^^
Về đến nhà thì cũng đã gần 4h, Trương Hiếu lập tức bị Tiểu Lâm hỏi đủ điều. Nào là đã đi đâu, sao bây giờ mới về….. nhiều đến nỗi Trương Hiếu phải kêu cô hỏi từ từ để trả lời
---
-Tỷ đã đi đâu? -Chị đang đi về thì gặp bạn, nên đã đi uống cà phê với bạn -Bạn nào? -Bạn của chị, em không biết đâu -Gặp ở đâu? Và đi uống ở đâu? -Gặp trên đường, và đi uống ở quán gần công ty. Mà nè, em đang hỏi cung chị đấy à??? Sao mà hỏi kỹ thế? -Tại người ta lo cho tỷ thôi _ Tiểu Lâm phụng phịu _ Tỷ nói về nhà sớm, vậy mà chờ mãi không thấy tỷ về, mẫu thân lo quá, nên gọi cho muội, làm muội cũng lo theo, nháo nhào đi tìm tỷ, tưởng tỷ xảy ra chuyện gì nữa. -Đúng là có xảy ra chuyện thiệt _ Trương Hiếu thì thầm, để Tiểu Lâm không nghe thấy -Hả?? tỷ nói gì -À không có gì, thui, chị hơi mệt, chị lên phòng trước đây, có gì giờ cơm, kêu chị xuống nha -Ukm
Nhìn cái dáng của Trương Hiếu đi lên lầu, Tiểu Lâm biết cô đang mệt, nhưng Tiểu Lâm có cảm giác, hôm nay dường như Trương Hiếu đang rất vui. Cứ thấy cái cách trả lời của Trương Hiếu là biết, thường ngày, nếu bị Tiểu Lâm hỏi cung, thì Trương Hiếu cũng chỉ trả lời 1 câu rồi sau đó sẽ làm lơ cô, nhưng hôm nay, Tiểu Lâm hỏi câu nào, cô cũng đều trả lời gọn gàng, ấy chẳng phải là tâm trạng của Trương Hiếu đang cực tốt hay sao. Nói chung là vẫn rất tò mò không biết Trương Hiếu vui vì chuyện gì, nhưng Tiểu Lâm cũng không hỏi, vì đã là chuyện Trương Hiếu không muốn nói, thì có đe dọa, hay năn nỉ cỡ nào thì Trương Hiếu cũng chẳng hé nữa lời. Nên thôi cô cứ nhúng vai bỏ vào bếp với mẹ
---
Vừa thả cái túi xách xuống ghế là Trương Hiếu liền ngã nhào ra giường. -Ôi cha!!!!!! Đúng là thoải mái thiệt Lăn qua lăn lại vài vòng, Trương Hiếu ngồi dậy, bất chợt hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. -“ Giờ này anh ấy về nhà chưa nhỉ, hay là còn đến công ty???” Khẽ mỉm cười với câu hỏi trong đầu, Trương Hiếu không biết rằng gương mặt cô giờ đây ửng hồng khi nghĩ đến người vừa mới gặp.
“Píp…….píp……” Chuông điện thoại vang lên báo hiệu có tin nhắn đến. Trương Hiếu liền mở ra xem. Và lập tức, cô nở nụ cười khi biết đó là tin nhắn của Chí Bang.
+” Hiếu Nhi đã về nhà chưa? “+ +” Tôi đã về nhà rồi. Cỏn anh? “+ +” Tôi ghé công ty một chút rồi mới về “+ +” Ukm, vậy anh làm việc vui vẻ, và lúc về nhớ cẩn thận “+ +” Tôi biết rồi. Chào Hiếu Nhi nhé :-D “+ +” Chào anh “+
Vui đến nỗi chỉ biết ngồi cười một mình, mắt cứ dán chặt vào những dòng tin nhắn. Đúng là Trương Hiếu cảm thấy hôm nay mình khác lạ quá. Cứ mỉm cười hòa, không giống với cô mọi ngày chút nào.
-“ Có lẽ vì hôm nay mình đã gặp được người ấy………… người mà mình luôn mong nhớ……..”
***
-Thật tình. Em không hiểu anh luôn đó. Lúc nào cũng tỏ vẻ khác thường, làm người khác bất ngờ. Không nói không rằng chạy đi mất dạng là sao? Chí Văn càu nhàu khi đang ở trong phòng của Chí Bang -Anh đã có nói với em là anh có chút chuyện mà Chí Bang trả lời, mắt vẫn dán vào cái màn hình laptop trước mặt -Em biết, nhưng sao không nói với em là anh sẽ về nhà luôn. Báo hại em ở công ty chờ anh suốt, gọi cho anh thì anh nói đang ở nhà. -Tại anh quên báo cho em biết. Rồi, anh xin lỗi……… con trai mà mỏ nhọn là sau này không lấy được vợ đâu đấy nhá. Chí Bang cười cầu hòa với Chí Văn -Anh yên tâm, em thì con gái theo nhiều lắm, không sợ không lấy được vợ -Cái thằng………. tự tin dữ ha?! Thôi đi xuống ăn cơm thôi -Ukm
Nói rồi Chí Văn đi trước, Chí Bang thì mang chiếc laptop đặt lại trên chiếc bàn cạnh giường. Bất giác nhìn thấy chiếc điện thoại nằm cạnh bên, anh khẽ mỉm cười khi nhớ lại những tin nhắn lúc nãy.
-“ Giờ này không biết cô ấy ăn tối chưa nhỉ? mà sao hôm nay mình lại suy nghĩ nhiều quá…………….. Hôm nay mình cũng cười rất nhiều. Tại sao khi ở bên cô ấy, mình lại không thể làm khuôn mặt lạnh như thường ngày, thật không giống mình chút nào….”
Lắc đầu để xua đi những suy nghĩ vẫn vơ, Chí Bang bước ra khỏi phòng
***
-Bộ sưu tập trước, chúng ta đã nói về sắc màu, vậy thì lần này, để đáp ứng nhu cầu mùa Giáng Sinh sắp đến, chúng ta sẽ lấy đề tài về màu trắng và xanh, mọi người thấy thế nào? -Cũng được -Ý hay đấy Những tiếng xì xào vang lên khắp phòng họp khi Trương Hiếu vừa nói lên ý kiến .
-Nếu mọi người đã đồng ý, thì chúng ta sẽ thiết kế những mẫu áo Giáng Sinh thật dặc sắc, tuy đơn giản, nhưng phải thể hiện được vẻ đẹp của người mặc. Từ đây cho đến hết 2 tuần nữa, mọi người hãy cố gắng hoàn thành bản vẽ rồi nộp lại cho tôi, tôi sẽ xem xét góp ý. Buổi họp đến đây thôi. Chúng ta dừng
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều đứng dậy và từ từ bước ra khỏi phòng. Chỉ còn một mình Trương Hiếu đang cố gắng sắp xếp lại những xấp tài liệu trên bàn
Mãi một lúc sau, Trương Hiếu mới đứng dậy. cũng vừa lức ấy Tiểu Lâm từ ngoài chạy ào vào. -Tỷ tỷ -Sao hôm nay em lại đến đây? Không có lịch chụp à? Trương Hiếu vừa thu dọn dồ đạc, vừa lên tiếng -Không. Muội mới xong đấy, vừa xong là chạy lên đây với tỷ. Đi ăn gì với muội không, muội đói rồi Tiểu Lâm làm động tác xoa xoa cái bụng khiến Trương Hiếu mỉm cười -Mới chỉ hơn 10h mà em đã đói bụng rồi sao? -Lúc sáng muội ăn không no, nên giờ dễ đói bụng lắm. Nha đi ăn với muội nha. Nha nha tỷ tỷ !!! Tiểu Lâm nắm lấy tay của Trương Hiếu lắc qua lắc lại khiến Trương Hiếu phải đồng ý với cô -Rồi rồi, chị đi ăn với em, đừng có lắc chị nữa -Years!!!!!!!!!!
Tiểu Lâm reo lên vui vẻ, rồi chạy tít ra ngoài hành lang làm Trương Hiếu phải lắc đầu bó tay với cô.
---
-Em ăn từ từ thôi. Có ai giựt đồ ăn với em đâu mà ăn lẹ dữ vậy Nhìn cái dáng của Tiểu Lâm bây giờ không khác gì con nít 5 tuổi vừa nhận được đồ ăn ngon là lập tức ăn ngấu nghiến, đến nỗi cô nàng xém sặc mấy lần -…ỷ………ừng…….o…… ái…………… ày…….on….á……. ( tỷ đừng lo, cái này ngon quá!!!) -Nuốt đi rồi nói Trương Hiếu phải nén cười trước cái vẻ trẻ con quá mức của Tiểu Lâm -Ực…………… hà. Ngon quá xá………… ủa??? sao tỷ không ăn? Nhìn thấy dãi bánh của Trương Hiếu vẫn còn nguyên, Tiểu Lâm thắc mắc -Chị không đói lắm, mà có đói, nhìn em ăn là no rồi _ Trương Hiếu mỉm cười nhẹ -Tỷ chọc muội hoài, ăn đi. Muội rất thích bánh kem của tiệm này, nên đã nhờ người khác mua dùm đó -Nhưng giờ chị không đói, thôi để chị đem lên phòng rồi ăn từ từ. -Ukm, cũng được
Sau đó, Tiểu Lâm lại tiếp tục với nhiệm vụ quan trọng là………. Đánh chén cho xong hai cái bánh trước mặt, còn Trương Hiếu thì ngồi….. nhìn cô ăn
-Ê, cái anh chàng lúc nãy không phải là người mẫu nổi tiếng Nicky Hua sao? -Đâu, là ảnh đó -Thật sao????? Ô trời ơi!!!!!!!! Sao ảnh lại đến công ty của chúng ta??? -Tớ nghe đồn là anh ấy vừa ký hợp đồng làm người mẫu của công ty trong vòng nửa năm. -Thật vậy à? Vậy là hằng ngày mình có thể thấy anh ấy rồi. ÔI!!!!!!! Anh ấy đẹp trai lắm luôn -Ừ………… nhất là nụ cười đó -Đúng rồi……………
Lời bàn tán xì xầm của mấy cô nhân viên ngồi kế bên bỗng khiến Trương Hiếu để ý đến -Tiểu Lâm này -…ì ...ậy…ỷ…… ( Gì vậy tỉ??) -Bộ công ty mình mới có người mới à? …………….. Nuốt trước khi nói…. Trương Hiếu lắc đầu ngao ngán khi thấy cái tính cách tự nhiên của Tiểu Lâm -………. Ukm……… Muội có nghe nói đến, nghe nói là một người mẫu nam khá nổi tiếng và thành danh ở Mỹ. Anh ấy vừa mới về Thượng Hải không lâu. Với lại, lần này muội nghe nói, anh ấy vào công ty mình làm là do chính phụ thân của muội mời đến đó -Mời đến à?? _ Trương Hiếu ngạc nhiên hỏi _ Vậy chắc người này phải nổi tiếng lắm -Ukm…… uội cũng…ĩ vậy………… _ Tiểu Lâm đang tập trung nhai
Hiếu kỳ một chút thôi nên Trương Hiếu không hỏi gì thêm, cô im lặng chờ Tiểu Lâm ăn cho xong mấy cái bánh, rồi cùng cô trở lại phòng chụp ảnh. ---
-Chị nghe nói bộ ảnh lần này của em được rất nhiều người thích Vừa đi, Trương Hiếu vừa nói -Vâng, với lại bộ ảnh lần này là bộ ảnh muội rất thích, vì nó mang một phong cách khá mới mẻ, cách trang điểm khiến muội còn không nhận ra chính mình nữa. -Tiểu Lâm nhà ta mà -Hihi
Hai chị em vừa đi vừa trò chuyện rất vui khiến ai cũng phải chú ý đến hai người. Nhưng vừa bước đến gần phòng chụp, Trương Hiếu và Tiểu Lâm đã thấy có rất nhiều người bu đông. -Chuyện gì vậy nè??? Sao đông dữ vậy?
Tiểu Lâm với vẻ mặt hiếu kỳ, liền chạy lại cố gắng chen vào, nhưng không được, còn Trương Hiếu thì tỏ vẻ đâm chiêu suy nghĩ. -Tránh đường……….. cho tôi qua với……. làm ơn nào………… Mặt dù đã cố găng chen vô, nhưng không được, xém tý thì Tiểu Lâm đã té nhào ra xuống đất. Thấy thế, Trương Hiếu liền chạy lại đỡ cô dậy -Em không sao chứ? -Muội không sao. Kỳ lạ, tự nhiên bu đông như kiến ở đây vậy? mà không ai cho muội qua nữa……. -Thôi thì kêu từ từ cho người ta né qua, em đừng chen vào nữa, hồi bị người ta xô ngã nữ đó -Không sao, để muội thử lần nữa
Vừa nói xong, Tiểu Lâm lại bay ào vô cái đám đông đó, nhưng lần này cũng bị đẩy ra như lần trước. Điều đó khiến cô nàng nổi giận. Và Trương Hiếu chưa kịp ngăn cản cô nàng thì cô nàng đã………………
-MẤY NGƯỜI CÓ TRÁNH RA KHÔNG THÌ BẢO????? LÀM GÌ MÀ ĐỨNG BU CẢ ĐÁM Ở ĐÂY VẬY???? BỘ HẾT GIỜ LÀM RỒI HAY SAO???????????
Quả thật tiếng la của Tiểu Lâm đã giải quyết vấn đề. Cả đám người lập tức quay lại nhìn Tiểu Lâm một cách ngạc nhiên, và từ sự ngạc nhiên , dần dần hõ chuyển sang sự ngại ngùng và rụt rè, và lần lượt giải tán khi thấy thiên kim tiểu thư của chủ tịch Doãn đang đứng nhìn họ như muốn ăn tươi nuốt sống. Tất nhiên khi đi ngang qua Tiểu Lâm, họ vẫn làu bàu vài câu, nhưng sau đó liền im bặt khi Tiểu Lâm đưa mắt “liếc” họ một cái.
-Giờ thì mới thật sự yên tĩnh Tiểu Lâm vừa nói vừa phủi tay đắc thắng. Còn Trương Hiếu thì cứ đứng cười một mình trong góc. Đúng là cô không thể nào làm bộ mặt lạnh khi ở chung với cái con bé tính tình trẻ con này -Không hổ danh là thiên kim tiểu thư của Doãn gia, chỉ cần một câu “hét” mà mọi người đã bỏ đi hết Trương Hiếu đi đến bên cạnh của Tiểu Lâm mà vẫn không thể ngừng cười -Tất nhiên rồi. Mà tỷ thấy muội lúc nãy oai không? _ Tiểu lâm tạo dáng “manly” cho Trương Hiếu xem -Oai. Oai lắm. thôi được rồi cô nương, vô làm việc kìa. Đừng có đứng đây tạo dáng nữa.
Nói rồi Trương Hiếu đẩy Tiểu Lâm vào
-Tiểu Lâm, em vào trong kia thay đồ và trang điểm lại đi, để anh Nicky chụp hình trước rồi sẽ đến em Anh quản lý chạy lại bảo với Tiểu Lâm -Nicky??? Ai vậy? _ Tiểu Lâm ngớ ra -À, người mới đó. Thôi em lẹ lên nha -Dạ
Trương Hiếu và Tiểu Lâm cùng bước đến phòng trang điểm -Giờ thì muội hiểu vì sao mà hồi nãy ở đây đông đến vậy. Thì ra là có anh đẹp trai đứng chụp hình. -Từ căn tin đi lên đến đây mà nghe ai cũng nhắc đến người này. Chẳng lẽ người này còn nổi tiếng hơn cả Tiểu Lâm nhà ta. -Chắc vậy quá, dù sao người ta cũng là người mẫu sáng giá từ Mỹ về mà -Ồ…………. Hôm nay trời sẽ mưa…….. _ Trương Hiếu buông một câu khiến cho Tiểu Lâm ngạc nhiên -Sao tỷ biết? Hôm qua muội coi là hôm nay nắng mà, làm gì có mưa -Chắc chắn luôn, muội biết vì sao không? _ Trương Hiếu làm khuôn mặt gian xảo nhìn Tiểu Lâm -Không -Vì hôm nay muội thay đổi -Muội??? Có sao? -Có chứ. Rất nhiều là đằng khác. Thường ngày, nếu có ai được khen hay chú ý hơn em là em đã làm dữ lên rồi, không nói xấu thì cũng chê người ta. Hôm nay sao đặc biệt “hiền” dữ vậy, nói có người giỏi hơn cũng gật đầu thừa nhận -Ukm…….. hả. cái đó………. _ Tiểu Lâm gật đầu với câu nói của Trương Hiếu, nhưng khi hiểu ra câu nói có ẩn ý đó, Tiểu Lâm lập tức có phản ứng _ Cái đó…… làm gì có, muội chê người khác hồi nào…………… có hả? -Có -Vậy thôi, hôm nay phá lệ một lần. Muội đi trang điểm đây
Nói xong, cô nàng dzọt lẹ, vì sợ đứng đó, Trương Hiếu sẽ chọc cô nữa. Thấy cái dáng chạy như bay của Tiểu Lâm mà Trương Hiếu xém nữa đã ngã nghiêng cười. Lắc đầu bó tay, Trương Hiếu đi đến phòng thay đồ để chọn trang phục cho Tiểu Lâm.
---
-Sao mình có cảm giác thiếu thiếu cái gì ấy nhỉ? Xem đi xem lại rất nhiều lần, cảm thấy hình như trang phục hôm nay của Tiểu Lâm thiếu gì đó, nhưng Trương Hiếu không nghĩ ra là thiếu cái gì. Cầm bộ đồ trong tay mà Trương Hiếu đã lục tung cả những hộp đồ trang sức đi kèm với bộ trang phục, nhưng vẫn không vừa ý.
-Bộ trang phục đó sẽ đẹp hơn nếu như thêm sợi dây chuyền này. Một giọng nói vang lên sau lưng Trương Hiếu, cũng là lúc cô thấy có một sợi dây chuyền đang treo lủng lẳng trước mặt mình. Nhìn Thấy nó, Trương Hiếu hơi giật mình, nhưng rồi cô chợt reo lên: -A đúng rồi………… đúng là có sợi dây truyền, bộ đầm này sẽ đẹp hơn. Lập tức cô cầm lấy sợi dây chuyền, ướm thử với chiếc đầm đang cầm trên tay, và khuôn mặt cô tỏ vẻ rất hài lòng với sự kết hợp này. Cô quay sang định cám ơn người vừa góp ý cho mình nhưng chợt khựng lại, và trên khuôn mặt của cô xuất hiện một vẻ ngạc nhiên.
-Sao…………. Sao lại là anh………….? Trương Hiếu ngạc nhiên đến sững người khi thấy người đứng trước mặt cô chính là Chí Bang -Tôi làm ở đây mà Chí Bang chỉ mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ của Trương Hiếu -Làm ở đây……… ??? sao anh nói anh làm ở công ty khác?? -Đúng, nhưng bắt đầu từ hôm nay sẽ là đồng nghiệp với Hiếu Nhi -Hả???????? vậỵ………. -Nicky, cậu xong chưa, chúng ta ra chụp hình tiếp nào
Tiếng của thợ chụp ảnh vang lên khi anh đến vỗ vai Chí Bang một cái -Em xong rồi, em sẽ ra ngay -Ukm. Lẹ lên đó
Nói rồi, người chụp ảnh quay đi. Đến lúc này thì Trương Hiếu có vẻ đã ngạc nhiên tột độ -Anh…………. Anh là Nicky Hua?? -Giờ mới biết đến tôi đấy _ Chí Bang nở một nụ cười thật tươi -Anh đúng là Nicky Hua??? -Ukm, vậy cô tưởng tôi là ai? -Hứa Chí Bang
Câu nói của Trương Hiếu khiến cho Chí Bang phải bật cười lớn một cái. Và đã làm cho Trương Hiếu bối rối -Không phải sao? -Phải. nhưng Hứa Chí Bang và Nicky Hua là một người, chính là tôi
Đến lúc này thì Trương Hiếu không biết nói gì thêm. Cô bối rối đến nỗi khuôn mặt đỏ ửng lên. Cuối cùng Chí Bang đành phải lên tiếng để gỡ rối cho cô -Thôi, tôi phải ra thôi. Hồi nữa gặp lại
Nói xong, Chí Bang quay đi, để lại Trương Hiếu với nguyên dấu “?” trên đầu. Nhưng sau đó, cô lại mỉm cười và thì thầm: -Trái đất tròn thật………….. hay chúng ta có duyên???? |
| | | love4k
smod
Tổng số bài gửi : 295 Join date : 16/03/2012 Age : 33
| Tiêu đề: Re: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) Fri Apr 20, 2012 9:14 pm | |
| CHAP 5: NGƯỜI QUEN
Có phải ông trời đã sắp đặt Để cho chúng ta lại quen nhau!!!Đã nửa tiếng hơn từ khi Chí Bang bắt đầu chụp hình, và cũng chính từ lúc ấy, ánh mắt của Trương Hiếu không thể nào rời khỏi anh. Đưa chiếc đầm cho Tiểu Lâm xong, là cô lại đứng ở một góc quan sát Chi Bang “TÁCH……………TÁCH………” -Rồi, tốt lắm…………… Tiếng máy ảnh vang lên không ngừng, và Chí Bang thì đang đứng tạo dáng. Trương Hiếu nghĩ, thật sự, nhìn Chí Bang lúc này, anh rất đẹp trai, và phong độ. Khuôn mặt lạnh như tiền, thật giống với “Tứ gia”, còn khuôn mặt nở nụ cười lại làm cô nhớ đến mỗi khi “Tứ gia” ở bên cô. Giống!!!!! Giống lắm!!!!!!!!!! Điều đó khiến cô nở nụ cười, nhưng trong lòng lại nhói đau……….. Giống như nụ cười của cô thật vô nghĩa, và chua chát làm sao………….. Đang đứng nhìn Chí Bang thì Tiểu Lâm đã đứng cạnh Trương Hiếu lúc nào không hay -Thích huynh ấy à? _ Tiểu Lâm hỏi nhỏ -Ukm Vì đang tập trung nhìn Chí Bang, nên thật sự Trương Hiếu không nghe rõ Tiểu Lâm đã hỏi gì, cô chỉ ậm ừ cho qua, nhưng không ngờ lại gây ra sai lầm nghiêm trọng -TỶ THÍCH HUYNH ẤY?????? Câu “ukm” lúc nãy của Trương Hiếu đã khiến Tiểu Lâm bất ngờ mà hét tướng lên, khiến ai cũng ngoái lại nhìn hai người. Giờ thì Trương Hiếu cho ánh mắt mình rời khỏi CHí Bang mà quay sang khó hiểu nhìn Tiểu Lâm, cho đến khi cô thấy hình như ai cũng nhìn mình , nhưng vì mọi việc đã quá trễ, nên cô chỉ còn có thể ấp a ấp úng, hết nhìn Tiểu Lâm lại nhìn mọi người -Cái………cái gì chứ…….À……. Không có gì đâu, mọi người cứ làm việc tiếp………. Chưa dứt câu, Trương Hiếu đã lôi Tiểu Lâm sang một góc để tránh ánh nhìn của mọi người -Em hét lớn lên chi vậy?? báo hại làm chị mất mặt quá??? Trương Hiếu lên tiếng thì thầm -Tại câu trả lời của tỷ làm muội bất ngờ quá. _ Tiểu Lâm hiện giờ vẫn còn chưa hết ngạc nhiên -Vậy em hỏi gì? -Muội hỏi có phải tỷ thích Nicky huynh không, tỷ liền “ukm” -Chị??............. có à??? _ Giờ thì đến Trương Hiếu ngạc nhiên Cả hai chị em nhìn nhau chằm chằm, không nói gì thêm -Chắc tại lúc đó chị đang tập trung quá, nên không nghe em hỏi, chắc chị “ukm” là để trả lời cho qua thôi -Nhưng mà muội thấy, tỷ để ý huynh ấy _ Vừa nói, Tiểu Lâm vừa liếc con mắt sang nhìn Chí Bang -Làm……….. làm gì có chứ………. Chị không có……. -Nếu không có, vậy sao chăm chú nhìn người ta, đến nỗi muội gọi mà tỷ còn không nghe nữa _ Tiểu Lâm nhướng con mắt gian xảo lên nhìn Trương Hiếu _ đã vậy còn ấp a ấp úng nữa chứ?? -chị………… chị không có thích cái anh chàng đó, chỉ là đang quan sát và đáng giá năng lực của cậu ta thôi _ Trương Hiếu khẳng định _ Cũng giống như những lần em nhờ chị quan sát em mỗi khi em chụp hình để góp ý kiến đó -Vậy à? _ Giờ thì Tiểu Lâm mới hết ngạc nhiên -Ukm………… -Vậy tỷ thấy huynh ấy thế nào? -Ukm, đúng là có phong cách quốc tế, khá chuẩn đấy, không có khuyết điểm nhiều, nhưng có một cái, khuôn mặt lúc chụp hình nhiều lúc còn lạnh lùng quá. -Tất nhiên, muội nghe nói Hứa ca là người nổi tiếng với khuôn mặt lạnh mà, huynh ấy còn có biệt danh là “ Hoàng tử băng giá” đó -Hứa ca??? Em biết tên của anh ấy? -Tất nhiên. Hứa ca là đại công tử của tập đoàn thời trang nổi tiếng Hứa gia, mà bác Hứa còn là bạn tâm giao của phụ thân em, nên lúc nhỏ anh ấy rất hay qua nhà em chơi -Vậy là……… em thân với anh ấy? -Thân thì cũng không thân cho lắm, vì ngay từ nhỏ, anh ấy đã có tính cách hơi lạnh lùng rồi. Muội thân với Văn ca hơn -Văn ca??? là ai vậy? -à, là đệ đệ của Hứa ca đó. Huynh ấy rất dễ thương, lại hay chơi với muội nữa. Nhưng 3 năm trước, hai huynh đệ họ lại qua Mỹ du học nên đã lâu muội không gặp họ, Lúc nãy gặp Hứa ca trong phòng trang điểm, muội ngạc nhiên quá trời luôn…… -Tiểu Lâm, đến lượt của em Tiếng của anh quản lý vang lên cắt ngang lời của Tiểu Lâm -Thôi, muội vào chụp đây, tỳ đợi muội chút nha, hồi ta về chung luôn -Ukm Nói xong, Tiểu Lâm chạy đi, để lại Trương Hiếu đang trầm ngâm suy nghĩ. Vừa nhìn Tiểu Lâm, Trương Hiếu vừa suy nghĩ khiến cô không để ý có người đang đi đến gần cô -Có chuyện gì mà trầm ngâm dữ vậy? Giật mình, cô quay sang thì thấy Chí Bang đang mỉm cười nhìn cô. BẤt giác, cô bị nụ cười mỉm ấy làm cho chú ý -“Băng giá ư?? Có thể khuôn mặt anh ấy lạnh lùng……… nhưng tại sao mỗi lúc ở bên mình, anh ấy lại luôn nở nụ cười dịu dàng ấy………………..” -Hiếu nhi????............ bộ khuôn mặt tôi có dính gì hay sao mà Hiếu nhi nhìn tôi dữ vậy Trương Hiếu cứ nhìn Chí Bang chằm chằm khiến anh cảm thấy hơi khó xử, và anh làm động tác huơ tay trước mặt Trương Hiếu, đến lúc này thì Trương Hiếu mới thoát khoỉ những suy nghĩ của bản thân -À không có gì. Xin lỗi vì đã làm anh khó chịu -À không sao. Nhưng Hiếu nhi đang nghĩ gì mà lại tập trung đến vậy. -Đang suy nghĩ xem bản thiết kế lần này nên như thế nào thôi Trương Hiếu đã thôi không nhìn Chí Bang nữa mà chuyển ánh nhìn sang Tiểu Lâm. -Khoan đã. Mọi người dừng lại một chút. Trương Hiếu đi đến chỗ Tiểu Lâm đang đứng, rút từ trong túi xách ra một cây lược nhỏ. Cô nói Tiểu Lâm cuối xuống một chút, rồi bắt đầu đánh rối mái tóc của cô. Mọi người có vẻ rất ngạc nhiên với hành động của Trương Hiếu, Nhưng Tiểu Lâm lại tỏ ra rất vui. Xịt một chút keo lên mái tóc xù của Tiểu Lâm, Trương Hiếu mới dừng lại, và sự thay đổi của Tiểu Lâm khiến cho mọi người đều phải thán phục Trương Hiếu. -Đẹp thiệt. -Phải đó, nhìn rất khác -Không hổ danh là nhà thiết kế nổi tiếng khắp Trung Quốc, không chỉ thiết kế những bộ trang phục tuyệt vời, mà còn có thể khiến người mẫu nổi bật Cứ thế, mọi người không ngừng khen ngợi Trương Hiếu, cho đến khi cô lên tiếng -Thôi được rồi, mọi người chụp hình tiếp đi Rồi cô bước ra khỏi tấm phong màu xanh, để Tiểu Lâm có thể chụp hình tiếp -Rồi, Thiên Lâm, em nhìn qua đây Trương Hiếu lại trở về chỗ đứng cạnh Chí Bang. Vừa nhìn Tiểu Lâm, Chí Bang vừa mỉm cười -Không hổ danh là nhà thiết kế Trương Hiếu, chỉ một chút sửa đổi, đã có thể làm Tiểu Lâm xinh đẹp hơn. -Anh quen biết Tiểu Lâm à? -Hả? Trương Hiếu quay sang nhìn Chí Bang bối rối nói: -Tôi chỉ hỏi là.. anh quen với Tiểu Lâm thôi………… _ Nhận ra ánh mắt của Chí Bang cứ nhìn mình chăm chăm, Trương Hiếu nhất thời ấp úng _ Tại……….. tại…… tôi nghe Tiểu Lâm kể là con bé có quen anh từ nhỏ -À…. Đúng vậy, đều là người quen cũ ca.. và tôi cũng nghe rằng Hiếu Nhi chính là chị gái của Tiểu Lâm. -Chỉ là chị nuôi thôi _ Trương HIếu lật đật đính chính -Nhưng tình cảm giữa hai chị em còn thân thiết hơn cả chị em ruột thịt -Ukm _ Trương Hiếu gật đầu thừa nhận -Có được một người chị tuyệt vời như Hiếu Nhi, tôi cảm thấy Tiểu Lâm rất may mắn -Tỷ tỷ _ Tiểu Lâm vừa chụp xong, đã chạy ào đến chỗ của Trương Hiếu _ tỷ tỷ, muội chụp xong rồi…… ủa?? Hứa ca?? Huynh cũng ở đây à? Nhận thấy Chí Bang đứng đó, Tiểu Lâm ngạc nhiên, hết nhìn Trương Hiếu rồi lại nhìn Chí Bang, và rồi hình như cô chợt hiểu ra. -Hai người quen nhau à? -Ukm / Đã từng gặp nhau Cả Chí Bang và Trương Hiếu đều đồng thanh trả lời -Hồi nào vậy? sao muội không biết? -Trước đây………. -À, mới làm quen đây thôi, khi nãy, vừa trò chuyện, vừa nhận xét về bộ ảnh mới đang chụp của em CHí Bang định kể lại lần cứu Trương Hiếu thoát khỏi chiếc xe bị lạc tay lái, nhưng Trương Hiếu đã chen vào, và làm dấu nói anh đừng kể -À, thì ra là vậy, vậy mà muội tưởng hai người đã quen nhau từ trước rồi _ Tiểu Lâm cười vui vẻ với hai người _ Mà Hứa ca còn chụp hình nữa không? -Không, huynh đây xong rồi, vừa thay đồ xong -VẬy hai người chờ muội một chút nha, muội vào thay đồ rồi ta cùng về chung -Ukm. Em đi đi Nói rồi Tiểu Lâm liền chạy vào trong. -Sao lúc nãy Hiếu Nhi không cho tôi kể là chúng ta đã quen biết nhau từ trước? _ Chí Bang hỏi Trương Hiếu về chuyện lúc nãy -Chuyện đó, tôi đã không kể cho Tiểu Lâm và người nhà biết, vì tôi không muốn làm họ lo lắng. Vì thế lúc nãy tôi mới chen ngang vào. Tôi xin lỗi -Không sao đâu, không kể cũng được, tôi chỉ thắc mắc chút thôi -Nhưng mà sao anh lại hùa theo con bé, xưng huynh muội làm gì, mốt con bé cứ xưng như thế, sẽ không về nhà chồng được đâu -Không có gì, tại tôi thấy vui, với lại xưng như thế cũng thấy hay hay, như trong phim kiếm hiệp đấy _ Chí Bang cười _ Nhưng hình như Hiếu Nhi không thích sao? -Không phải không thích. _ Trương Hiếu khẽ thở dài một cái _ Mà thôi, không có gì -Muội xong rồi đây. Chúng ta về thôi Tiểu Lâm từ đâu chen ngang, nắm lấy tay của Trương Hiếu -Ukm -Vậy anh có thể mời hai người đi ăn gì rồi sẽ đưa về tận nhà luôn được không? -Được ạ. Tuyệt quá!!!!!!!!! Đi ăn thôi _ Tiểu Lâm nhảy cẫn lên -Em đó, tối ngày chỉ biết ăn với ăn Trương Hiếu cốc đầu Tiểu Lâm một cái làm cô nàng la oai oái, làm Chí Bang đi kế bên cũng phải mỉm cười. Không khí của ba người lúc này thật khiến người khác phải ngưỡng mộ, đặc biệt là mấy cô nhân viên trong công ty. -“Không phải không thích cách huynh xưng huynh muội với Tiểu Lâm, mà là khi huynh xưng hô như thế, lại khiến muội nhớ đến “Tứ gia”, và có cảm giác, huynh chính là “tứ gia” của muội………………” *** -Cô Trương, đây là bản vẽ của tôi Cô nhân viên đưa bản vẽ đến trước mặt Trương Hiếu -À, cám ơn Cô Hạ, cô cứ để đó, hồi nữa tôi sẽ xem Cô hạ đặt bả thiết kế xuống bàn, cuối chào Trương Hiếu một cái, rồi lật đật bước ra. Còn Trương Hiếu thì vẫn cắm cúi đọc những xấp tài liệu trên bàn “CỐC CỐC” -Mời vào, nếu là nộp bản thiết kế thì cứ để trên bàn, lát nữa tôi sẽ xem Trương Hiếu vẫn không ngước mặt lên, vừa ghi chép gì đó, vừa lên tiếng -Em đang định không ăn trưa hay sao mà còn ngồi đây Một giọng nói vang lên khiến Trương Hiếu hơi giật mình. Ngẩng lên, cô đã thấy Chí Bang đứng trước mặt và đang mỉm cười nhìn cô -Anh Chí Bang. Sao anh lại ở đây?? Ngạc nhiên khi thấy Chí Bang, Trương Hiếu khẽ mỉm cười với anh, rồi lại tiếp tục đọc tài liệu -Tiểu Lâm có lịch đột xuất nên bảo anh lên đây rủ em đi ăn chung, còn con bé, chừng nào xong thì sẽ xuống căn tin tìm chúng ta -Vậy à?? Nhưng giờ em không đói -Đã 12h rồi mà còn không đói, em cứ không ăn đúng giờ là coi chừng sau này bị đau bao tử đó _ Chí Bang ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Trương Hiếu _ Thôi, đi xuống ăn trưa đi rồi lên làm tiếp -Không sao ạ, em quen rồi, lát nữa xong việc em sẽ đi ăn -Vậy là em không nể mặt anh rồi Vì câu nói này, Trương Hiếu mới ngừng ghi chép, và ngước lên nhìn Chí Bang. Một lúc sau, cô mới lên tiếng -Vậy thôi được, anh chờ em 5 phút, em ghi xong cái này rồi sẽ đi ăn với anh -Ukm Chí Bang cười tươi nhìn Trương Hiếu, khiến cô bất giác ngẩn người và hơi ngượng ngùng, nhưng cảm giác đó chỉ là thoáng qua, và cô lại tiếp tục công việc cho xong, rồi mới đứng lên, dọn dẹp lại đồ đạc, và cùng sánh bước với Chí Bang đi xuống căn tin. *** -Hay là hôm nay để em bao anh một bữa, coi như là để trả ơn anh lần trước được không Trương Hiếu lên tiếng khi đang ở trong thang máy cùng Chí Bang -Thôi, hôm nay để anh bao em, còn việc em bao anh, anh phải chọn một nơi thật ngon mới được chứ -Vậy cũng được. Hai người lại rơi vào không khí im lặng Nhưng rồi……………… “BỤP!!!!” Bõng nhiên điện trong thang máy tắt, và thang máy đột ngột dừng lại, khiến cho trương Hiếu đứng không vững, và ngã nhào ra phía trước. Nhưng cũng nhờ Chí Bang kịp thời ôm lấy cô, nên cô không bị ngã về phía trước mà đập mạnh vào người Chí Bang, và nằm gọn ngay trong lòng anh. -Em không sao chứ? -Em… em không sao _ Vì mọi chuyện xảy ra đột ngột, nên Trương Hiếu vẫn còn bất ngờ và trả lời ấp úng _ Chuyện gì đang xảy ra vậy? -Anh nghĩ chắc là cúp điện rồi Gật đầu nhẹ như đồng ý với câu nói của Chí Bang, giờ Trương Hiếu mới nhận ra mình đang được Chí Bang ôm khá chặt. Cô bỗng cảm thấy mặt mình nóng lên. Cô đang ngượng, thật sự cô cảm ơn vì cúp điện, nếu không Chí Bang đã thấy được khuôn mặt đỏ ửng lên vì ngượng ngùng của cô, rồi cô lật đật nhưng nhẹ nhàng rời khỏi người Chí Bang -Em không sao rồi -Ukm Nghe giọng của Chí Bang có vẻ hơi hụt hẫng, nhưng anh vẫn giữ khoảng cách với Trương Hiếu -Không biết chừng nào mới có điện lại Chí Bang ngước lên trần nhà nói, nhung rồi anh chợt nhận ra cả người Trương Hiếu đang run lên -Em sao vậy Hiếu Nhi???? Chí Bang lo lắng hỏi, anh đang không ngừng vỗ về Trương Hiếu. Còn Trương Hiếu lại không thể nói gì, vì giờ cô rất sợ. Cô chỉ còn cách ngước lên nhìn Chí Bang, lắc đầu liên tục. Cảm thấy Trương Hiếu lắc đầu, Chí Bang lại càng lo hơn, liền ôm chặt lấy Trương Hiếu, còn Trương Hiếu, cũng vì sợ hãi, nên cũng ôm chặt lấy Chí Bang -Không sao đâu, có anh ở đây, em đừng sợ nữa…… -“Giọng nói của Chí Bang thật dịu dàng. Tại sao khi mỗi nghe giọng nói này, mình lại luôn có cảm giác an tâm, bồi hồi……………… Có phải vì anh ấy giống “ Tứ gia” của mình hay không???..............” |
| | | love4k
smod
Tổng số bài gửi : 295 Join date : 16/03/2012 Age : 33
| Tiêu đề: Re: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) Fri Apr 20, 2012 9:20 pm | |
| CHAP 6: HUYNH THẬT GIỐNG “TỨ GIA” !!!!!!!!Kiếp trước rồi đến kiếp này Lưu luyến bồi hồi mãi không phai-Cũng may là mọi chuyện đều đã bình an. Hai người có biết khi muội nghe hai người bị nhốt trong thang máy, muội đã mém té xỉu vì lo lắng không? Tiểu Lâm nước mắt ngắn nước mắt dài ôm lấy Trương Hiếu, khi cô và Chí Bang đã được đưa ra khỏi thang máy. -Chị biết. Thôi nào, Tiểu Lâm không khóc nữa nào………… Tiểu Lâm _ Trương Hiếu phải cố gắng dổ dành Tiểu Lâm, nhưng Tiểu Lâm vẫn không ngừng khóc _ Nè. Em có biết khi em khóc rất xấu không, y như con ma lem ấy Và câu nói lập tức có hiệu quả, khi Tiểu Lâm đứng bật dậy, lấy cái gương (không biết ở đâu ra >.<) soi đi soi lại, soi lên soi xuống, xong quay qua ………. Nở một nụ cười trước mặt Trương Hiếu ( Cũng hên đây là phòng của Trương Hiếu, ngoài Trương Hiếu và Tiểu Lâm ra thì hiện giờ chỉ có bà Doãn ở đây, nếu có người khác, chắc chắc sẽ phải té ghế vì………… cười với cái bộ dạng của Tiểu Lâm ) -Vậy giờ thì muội thì sao?? -Xinh đẹp trở lại _ Trương Hiếu vì đã quá quen với mấy cái hành động này của Tiểu Lâm nên vẩn điềm nhiên. -Đúng là trên đời này, chỉ có Hiếu Nhi mới có thể khiến cho con bé Tiểu Lâm này nghe lời mà thôi. Ngay cả mẹ là mẹ nó mà nó còn nhiều lúc không nghe lời nữa Bà Doãn mỉm cười khi nhìn thấy Tiểu Lâm như vậy -Mẹ nuôi đừng nói vậy _ Trương Hiếu mỉm cười nhìn bà Doãn với ánh mắt thật dịu dàng -Con cảm thấy sao rồi? -Dạ đã dỡ hơn rồi ạ, mẹ nuôi đừng lo lắng nữa, con không sao thật mà -Thiệt tình, lúc nghe con bị kẹt trong thang máy không ra được do cúp điện, mẹ đã rất lo, ba con cũng lo lắm, cứ đứng lên ngồi xuống không yên, nhưng vì đang bàn công việc với đối tác nên không thể chạy về công ty kịp. -Con xin lỗi vì đã làm cho ba mẹ nuôi phải lo lắng _ Giọng Trương Hiếu có vẻ buồn -Con không sao là tốt rồi _ Bà Doãn nở một nụ cười dịu dàng _ Mẹ con đang nấu một chút thức ăn rồi đó, lát nữa ráng ăn đi nha -Dạ à mẹ nuôi………… -Gì vậy con? _ Bà Doãn đang định đứng lên, nghe thấy Trương Hiếu gọi lại, liền quay lại -Anh ấy……….. sao rồi ạ? -Anh ấy???? anh nào? _ Bà Doãn không hiểu câu nói của Trương Hiếu -Là anh Chí Bang…… -À _ Bà Doãn nở một nụ cừơi hiền hậu _ Chí Bang không sao, lúc con vẫn còn hôn mê, chính nó là người đã luôn ở bên cạnh con đấy, nhưng vì nó hơi mệt, nên đã về trước rồi. - VẬy à…………?? -Thôi, con nghĩ đi, mẹ xuống bếp phụ mẹ con đây -Vâng ạ Bà Doãn nhẹ bước ra khỏi phòng, không quên nhìn Trương Hiếu một cái thật dịu dàng trước khi đóng cửa lại. Giờ thì trong phòng chỉ còn lại Trương Hiếu và Tiểu Lâm -Thiệt tình, công ty bị cúp điện mà không được báo đước, đã vậy mấy cái máy phát điện lại giở chứng đúng lúc, làm tỷ bị kẹt trong thang máy gần 2 tiếng đồng hồ, cũng hên là đưa tỷ ra kịp, không thì cả tỷ và Hứa ca đều đã bị chết ngạt rồi. Mà cũng không riêng gì tỷ và Hứa ca đâu, muội nghe nói những thang máy khác cũng có người bị kẹt đó……….. Vẫn để cho Tiểu Lâm tự “hội thoại” một mình, Trương Hiếu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ xa xâm về những điều vừa xảy ra + Hồi tưởng +Trương Hiếu đã thôi không còn sợ nữa, nhưng cô vẫn còn ôm chặc lấy Chí Bang. -Không hiểu sao, từ khi tỉnh dậy sau một lần hôn mê lâu, em lại rất sợ bóng tối. Có lẽ vì sợ rằng mình sẽ lại rơi vào trạng thái hôn mê lần nữa, nên từ đó, mỗi khi ngủ, phải có một chút ánh sáng, em mới ngủ được Trương Hiếu nhẹ nhàng nói -Sao em lại bị hôn mê? -Do tai nạn giao thông, nhưng em thật sự rất cám ơn vụ tai nạn ấy, đã giúp em gặp được một người -Một người? là ai? _ Chí Bang tò mò -Là một người tri kỷ, một người bạn, và cũng là ……………… _ Trương Hiếu ngập ngừng -Là ai? -Không nói cho anh biết đâu _ Trương HIếu khẽ mỉm cười nhẹ -Tại sao??? -Rồi sẽ có lúc, em sẽ kể anh nghe -Em hứa đó nha? -Ukm. Em hứa Không gian xung quanh lại rơi vào im lặng. Trương Hiếu vẫn ngồi yên bên cạnh Chí Bang. Nhưng rồi Chí Bang cảm thấy Trương Hiếu đã không còn ôm chặt lấy anh như lúc đầu, và cả người cô thì như không còn sức lực nữa. Anh bắt đầu thấy người cô yếu dần, hơi thở cũng gấp gáp. Anh lo lắng đỡ Trương hiếu dậy -Hiếu Nhi??? Hiếu Nhi???????? Em sao vậy??? Hiếu Nhi Nhưng Trương hiếu chỉ có thể trả lời anh một cách yếu ớt -Em………. Em cảm thấy khó thở……………. Khó thở……….. Lúc này, Chí Bang mới nghĩ rằng thang máy này dường như đã gần hết oxi, và anh cũng có cảm giác giống như Trương Hiếu. Nhưng vì anh là con trai, nên có thể cầm cự được, còn Trương Hiếu, do sức khỏe của cô hơi yếu, nên giờ dường như cô đang rơi vào trạng thái hôn mê -Hiếu Nhi, em đừng có ngủ, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo đi, em mà ngủ, thì nguy hiểm lắm……….. Hiếu Nhi em cố lên…………… Nhưng Trương Hiếu giờ đây đang có cảm giác lâng lâng, và mọi thứ, mọi âm thanh đều trở nên mơ hồ. Ngay cả Chí Bang cũng không thể giữ cho giọng mình bình thường trở lại. Trương Hiếu đã rơi vào trạng thái hôn mê, hơi thở của cô rất khó khăn. Nhưng rồi cô có cảm giác đôi môi mình rất ấm. Có cái gì đó vừa chạm vào môi cô. Và rồi…………… Cô cảm thấy có một ánh sáng lóe lên………… Một người nào đó đang bước đến gần cô…………. Rất quen thuộc…………. Chiếc áo màu tím………………… Bông hoa một lan trên tay người ấy……………….. …………………………………………� �……………………… -Là tứ gia…………. có phải là tứ gia không……..???? Và sau đó……………. Cô không còn biết gì nữa + Kết thúc hồi tưởng +-“ Thật sự lúc đó mình thấy rõ ràng là Tứ gia, nhưng sao giờ mọi thứ đều mơ hồ như vậy nhỉ??? Và tại sao mình lại có cảm giác đôi môi mình ấm, như vừa có ai đó chạm vào………???” -Tỷ tỷ… tỷ tỷ…….. Đang suy nghĩ, bỗng Tiểu Lâm lay người Trương Hiếu khiến cô giật nảy mình. -Tỷ không sao chứ?? Sao tự nhiên ngồi thừ ra vậy? _ Tiểu Lâm lo lắng hỏi -À không sao. Có lẽ chị hơi mệt thôi _ Trương Hiếu mỉm cười nhẹ -Vậy tỷ nghỉ ngơi đi, muội xuống nhà xem có phụ được cho mẹ không nha -Ukm Rồi Tiểu Lâm tung tăng bước ra khỏi phòng. Trương Hiếu khẽ thở dài một cái -“Anh ấy sẽ không sao chứ?” Nghĩ đến Chí Bang, Trương Hiếu lại không khỏi đỏ ửng khuôn mặt khi nhớ lại cái ôm chặt của Chí Bang lúc đó. Thật sự, sự lo lắng của Chí Bang lúc đó đã khiến cho Trương Hiếu cảm động, khiến cho Trương Hiếu cảm thấy ấm lòng. Nhưng một ý nghĩ khác lại xuất hiện trong đầu cô -“ Anh ấy không phải là Tứ gia, chỉ là một người giống Tứ gia mà thôi………… còn trái tim mình, thì thuộc về Tứ gia mà…………..” *** -La lá la là… la là la la lá………………. Tiểu Lâm đang rất yêu đời, vừa đứng lục tung cả cái tủ áo, vừa hát inh ỏi đến nỗi Trương Hiếu phải nói với cô -Em làm ơn đừng có hát nữa, chỉ là người ta đến nhà chơi thôi mà đã mừng như vậy, mốt người ta rủ em đi chơi chắc em vui đến té xỉu luôn à? -Làm gì có chứ, đã lâu rồi hai huynh ấy không đến nhà mình chơi, tất nhiên là muội vui rồi. Chỉ tiếc là không có Y Lạc ca ở nhà, nếu không đã có thể kêu Y Lạc ca và Hứa ca đấu vài ván rồi. -Đấu??? Đấu cái gì? -Đấu kiếm -Đấu kiếm???? -Ukm, cả hai người đều là cao thủ kiếm pháp đó……. À. Cái áo này đẹp nè _ Vừa thấy chiếc váy ngắn màu nâu, Tiểu Lâm đã reo lên _ nhưng mà……… nên mặc với cái áo nào đây Thế là cô nàng lại ráo riếc đi tìm chiếc áo mặc hợp với chiếc váy. Và sau một hồi vật lộn với cả đống quần áo gần nửa tấn thì Tiểu Lâm cũng đã hoàn thành việc chọn áo Với chiếc áo thun dây màu xanh lá, cô điểm thêm một chiếc áo khoác bằng len màu trắng bên ngoài, cộng với chiếc đầm ngắn màu nâu lúc đầu đã chọn, và điểm nhấn là chiếc vòng đeo cổ, trông cô lúc này thật xinh đẹp, có nét ngây thơ và dễ thương hơn mọi ngày -Tỷ, tỷ thấy muội như thế nào? Tiểu Lâm xoay một vòng trước mặt Trương Hiếu, cười thật tươi với cô -Được rồi, nhìn em xinh lắm _ Trương Hiếu nhìn Tiểu Lâm một lượt _ Giờ thì em biết cách chọn trang phục sao cho phù hợp rồi đó -Dĩ nhiên _ Tiểu Lâm cười hãnh diện _ Vì em là em gái của nhà thiết kế nổi tiếng Trương Hiếu. Mà sao tỷ không đi thay đồ -Thay đồ là gì??? Dù sao thì chị cũng đang mặc bộ đồ thường ngày đi ra ngoài, em cứ bình thường là được rồi -Hôm nay khách quý đến thăm, đâu có bình thường được. Tiểu Hồng, Tiểu Xảo, mau giúp tỷ thay đồ cho Hiếu tỷ Vừa dứt lời thì hai cô hầu đang đứng gần đó đã bước đến bên Trương Hiếu, kéo cô vào bên trong, khiến cho Trương Hiếu phải la oai oái -NÀY, NÀY?????? TIỂU LÂM!!!!!!!!!!! Nhưng Tiểu Lâm thì cười hí ha hí hửng và đứng trang điểm --- -Hai cháu tới rồi thì vào nhà chơi nào -Vâng. Cháu chào hai bác Bà Doãn vừa thấy Chí Bang và Chí Văn thì đã niềm nở vui vẻ ra tiếp đón. Ông Doãn cũng đứng dậy, nở một nụ cười với hai anh em họ. -Nào. Đừng ngại, cứ vào đây nào. Bác Lâm, mời trà -Dạ Quản gia Lâm lập tức vào bếp, bưng lên một bình trà đặt xuống bàn, rồi lặng lẽ đi vào trong -Cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé. -Dạ Chí Bang và Chí Văn đi đến ngồi cạnh bà Doãn. Cảm giác của hai người bây giờ là cảm thấy nơi này thật chẳng thay đổi chút nào. Vẫn luôn làm cho người khác thấy ấm cúng. -Hai cháu ngồi chơi chút đi, hai con bé kia hồi sẽ xuống liền -Dạ không sao đâu ạ Chí Bang cười nhẹ nhàng, nhưng vẫn hiện lên một chút ngại ngùng. Còn Chí Văn thì vẫn vui vẻ ngồi nhâm nhi trà -Bác Lâm, lên gọi hai vị tiểu thơ xuống đây _ “Bịch……. Bịch…….” _ Mà thôi, có đứa đang xuống Bịch……….. Bịch………. -Á……….. mẫu thân, cứu con………….. ủa……….???? Tiếng bước chân vang lên ngày càng lớn, và Tiểu Lâm liền xuất hiện ngay sau khi đã chạy thụt mạng từ trên lầu xuống, và liền thắng lại mạnh đến nỗi xém ngã khi thấy hai anh em chí Bang đang ngồi đó ngạc nhiên nhìn cô. -Hai huynh đến lúc nào? -Cũng vừa đến thôi. Mà em đang làm gì vậy? sao lại chạy như vậy Đến lúc đó thì Tiểu Lâm mới sực nhớ ra, và cô lại tiếp tục chạy đến bên bà Doãn, hốt hoảng nói -Mẫu thân, cứu con với………. -Rồi rồi, có chuyện gì mà mẹ phải cứu con? -Tỷ tỷ………. tỷ tỷ đang rượt con………….. -Con lại chọc gì Hiếu Nhi nữa đó? -Dạ con………………….. -Tiểu Lâm Tiếng của Trương Hiếu vang lên khiên Tiểu Lâm giật nảy mình. Cô liền ngồi thụp xuống núp sau chiếc ghế sofa và ra hiệu mọi người đừng nói gì hết, đừng chỉ là cô đang ở đây. Cả bốn người, ong bà Doãn, hai anh em chí Bang chưa biết chuyện gì xảy ra thì cũng đã nghe tiếng bước chân chạy từ trên lầu xuống. Và Trương Hiếu xuất hiện ngay sau đó Trương Hiếu đang mặc một chiếc đầm màu trắng dài đến gối, với những điểm nhấn là những bông hoa màu cam và lớp vải voan mỏng bên ngoài chiếc đầm, nhìn cô thật xinh đẹp, và trông cô cũng thật dịu dàng. Với mái tóc dài xõa ngang vai, trông cô như một nàng tiểu tiên nữ vừa bước ra từ bức tranh. Cả Chí Bang và Chí Văn đều ngạc nhiên khi thấy Trương Hiếu. Chí Văn ngạc nhiên không có gì lạ, nhưng còn Chí Bang, dù sao ngày nào cũng đều gặp Trương Hiếu, nhưng nhìn cô lúc này, thật khác với ngày thường. Còn Trương Hiếu, khi nhìn thấy hai anh em Chí Bang ngồi đó, cô cũng hơi sững người một lúc, nhưng rồi cô liền lấy lại vẻ ảm đạm mọi ngày, tuy nhiên, vẫn có nét tinh nghịch và vui vẻ, khi cô hỏi bà Doãn về Tiểu Lâm. Bà Doãn chỉ cười nhẹ, rồi chỉ ra ngoài vườn, ý muốn nói Tiểu Lâm đã chạy ra ngoài đó, thì Trương Hiếu cuối chào mọi người một cái rồi nhẹ nhàng đi ra vườn. Đến lúc này, Tiểu Lâm mới thở phào một cái, đứng lên nhìn mọi người với vẻ biết ơn. Và Tiểu Lâm lập tức chạy lại ôm lấy tay bà Doãn -Con cám ơn mẫu thân. Con yêu mẫu thân nhất -Chứ không phải lúc nào mẫu thân giúp con thì con mới yêu mẫu thân sao? _ Bà Doãn đánh yêu cô con gái một cái, lườm lấy cô -Làm gì có chứ _ Tiểu Lâm chu mỏ ra _ Mẫu thân là người con yêu nhất -Vậy còn ba thì sao _ Ông Doãn nãy giờ chỉ ngồi quan sát mọi việc, trên môi luôn túc thực một nụ cười hiền từ khi nhìn hai cô con gái -Con cũng yêu phụ thân nhất _ Tiểu Lâm nghe ông Doãn nói như vậy, cũng lật đật chạy qua ngồi với ông Doãn -Con bé này chỉ biết nịnh là giỏi thôi. Hai cháu biết tính của nó rồi mà _ Bà Doãn cười và quay sang nói với Chí Bang, Chí Văn, và nhận được hai cái gật đầu _ Thôi, hai cháu cứ ngồi chơi đi, bac vào bếp phụ nấu bữa trưa đây Nói xong, bà Doãn liền đứng dậy đi vào trong bếp, cũng lúc ấy, Tiểu Lâm đi đến bên Chí Văn, kéo tay anh -Văn ca đi chơi với muội đi -Đi……… Đi đâu??? -Đấu vài ván với muội. Đi, đi đi mà -Ơ………. Vậy………. _ Chí Văn ấp úng -Cháu cứ đi đi. Lát nữa đến giờ cơm, bác sẽ cho người gọi -Dạ……….. vậy cháu đi một chút Nói xong, Tiểu Lâm kéo Chí Văn đi. Giờ thì chỉ còn ông Doãn và Chí Bang, nhưng hai người không nói gì, chỉ ngồi nhâm nhi trà, cho đến một lát sau, ông Doãn mới lên tiếng: -Cháu ra vườn xem Hiếu nhi đang làm gì đi, bác có việc nên lên phòng một chút. -Dạ Chí Bang vội đứng dậy chào ông Doãn. Khi thấy ông Doãn đã đi lên lầu, anh mới chậm rãi bước ra vườn Một mùi hương ngào ngạt lan tỏa trong gió………….. Những cánh hoa màu trắng bay phất phới……………. Có gì đó tinh khiết……………………………………� ��……… Có gì đó khiến người ta say lòng……………………………. Một bóng hình khiến người ta mê mẩn…………………… Trong màu trắng của hoa mộc lan………………………….. Dáng thiếu nữ khiến cho người con trai phải ngẩn ngơ…………… Trương Hiếu vẫn ngồi trên chiếc xích đu, nhẹ nhàng chuyển động, khiến chiếc đầm nhẹ bay trong gió, thật giống như những cánh hoa mộc lan ở đây, nhưng huyền ảo và lung linh hơn. Đôi mắt cô nhìn về phía xa xâm, khuôn mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó, nên không biết Chí Bang đã đi đến cạnh cô từ lúc nào. -Sao lại ngồi suy nghĩ nữa rồi? Chí Bang lên tiếng, khiến Trương Hiếu giật mình, nhưng cô vẫn không quay sang nhìn anh, vẫn giữ ánh mắt về khung cảnh phía trước. -Giờ anh mới biết em thích hoa mộc lan đấy -Hoa mộc lan là loài hoa trước đây có một người rất thích, và người ấy cũng đã làm em yêu thích loài hoa này Giọng của Trương Hiếu không nhanh, cũng không chậm, không trầm cũng không bỗng, vẫn bình thường, nhưng trong câu nói, có một nét vì đó buồn rầu -Vậy là em giống anh rồi Chí Bang cười, nhìn về những nhánh mộc lan, nhưng anh cảm thấy có ai đó nhìn mình, nên liền quay sang thì thấy Trương Hiếu đang nhìn anh với ánh mắt rất ngạc nhiên. -Sao vậy??? -Anh nói……… anh thích hoa mộc lan?? -Phải, đó là loài hoa anh thích nhất _ Chí Bang mỉm cười Trương Hiếu không nói gì nữa, để ánh mắt trở lại chỗ cũ, nét buồn bã hiện lên trên khuôn mặt cô. Thấy thế, Chí Bang cảm thấy lạ, nên lên tiếng: -Em có chuyện buồn à?? -Không. À, ba mẹ nuôi của em đâu? -Bác gái thì đang ở trong bếp, còn bác trai thì đang ở trên phòng -Còn Tiểu Lâm? -Con bé đi chơi với Chí Văn rồi. Mà lúc nãy Tiểu Lâm chọc gì em mà em lại đuổi theo nó? -Không có gì đâu, chỉ là hai chị em đùa chút thôi, nhiều lúc nhìn bộ dạng sợ sệt của con bé, em lại thấy nó đáng yêu. Trương Hiếu mỉm cười, lại khiến Chí Bang ngẩn ngơ. Nhưng vừa thấy anh như thế, Trương Hiếu lại cho khuôn mặt trở về như cũ. -Em có thể hỏi anh vài câu không? -Được, em cứ hỏi đi -Vậy………. _ Trương Hiếu ngập ngừng một chút _ Anh ghét màu gì nhất? -Đen -Thích ăn trái cây gì nhất? -Nho -Thích con vật nào nhất? -Con chó -Thích mèo không? -Không -Thích nắng không? -Không, ghét ánh nắng chói chang -Sao cơ _ Trương Hiếu ngạc nhiên thật sự -Sao vậy??? Chí Bang cảm thấy hình như Trương Hiếu có điều gì đó không thể nói -Không… không có gì…………… Trương hiếu bối rối không dám nhìn thẳng vào Chí Bang. Cũng vừa lúc đó……….. -Hứa đại công tử, lão gia cho gọi người _ Cô tì nữ lên tiếng -Ukm……… vậy anh vô nha……. Trương Hiếu gật đầu một cái. Sau khi Chí Bang đã đi, cô mới thẫn thờ nhìn những đóa mộc lan, bất chợt nước mắt cô rơi xuống, ướt đẫm cả chiếc đầm. -“ Tại sao?????????? Tại sao lại giống đến như vậy….. tại sao mọi thứ lại giống như thế………..????” |
| | | najzyh090
Tổng số bài gửi : 59 Join date : 25/03/2012 Age : 33
| Tiêu đề: Re: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) Mon Apr 23, 2012 4:07 pm | |
| @love4k: Câu chuyện thật hay, làm mình nhớ BB da diếc! KO biết có thể ra fim ko? Nếu có thì hay quá! Còn ko hả Mẫn ... ? |
| | | love4k
smod
Tổng số bài gửi : 295 Join date : 16/03/2012 Age : 33
| Tiêu đề: Re: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) Tue Apr 24, 2012 7:24 pm | |
| @naj: Ah..còn chứ chị....dạo này e vừa bận vửa bệnh...nên chưa up lên hết nữa... Lát nữa hay lai e sẽ up lên hết lun... E cũng nhớ BBKT quá |
| | | najzyh090
Tổng số bài gửi : 59 Join date : 25/03/2012 Age : 33
| Tiêu đề: Re: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) Wed Apr 25, 2012 1:22 am | |
| Vậy tung hàng mau mau nhé! Mong chờ wa đi! |
| | | love4k
smod
Tổng số bài gửi : 295 Join date : 16/03/2012 Age : 33
| Tiêu đề: Re: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) Thu Apr 26, 2012 11:57 am | |
| CHAP 7: THẬP TỨ GIA!!!!!Ân ân oán oán từ kiếp trước Từ duyên đến phận lại gặp nhau-Các cháu cứ ăn nhiều vào nhé Bà Doãn gắp thức ăn vào chén cho Chí Bang và Chí Văn -Mẫu thân thiên vị hai huynh ấy quá _ Tiểu Lâm chu mỏ hờn dỗi -Đây, mẹ gắp cho con gái cưng nè Bà Doãn cười hiền từ, gắp một miếng thịt vào chén cho Tiểu Lâm khiến cô nàng cười tít cả mắt, rồi bà vui vẻ trò chuyện cùng ông Doãn. Chí Văn thì đang giành cái cánh gà với Tiểu Lâm, khiến cho bữa ăn càng thêm náo nhiệt. Duy chỉ có Trương HIếu là nãy giờ vẫn ảm đạm, ăn từng miếng từng miếng, nhưng rất ít. Điều đó khiến Chí Bang lo lắng, sợ rằng cô không khỏe. Anh liền gắp cho cô một miếng thịt, cô chỉ ậm ừ cám ơn, rồi lại im lặng. Chí Bang vẫn nhìn cô chăm chú, nhưng vì có lẽ mọi người đang vui vẻ, nên quay sang bắt chuyện với ông Doãn, để mọi người không phải chú ý đến Trương Hiếu. Tuy cô vẫn nở nụ cười vui vẻ, và nói chuyện cùng mọi người, nhưng cũng có những lúc, Trương Hiếu lại không nói gì, nét mặt buồn bã, ảm đạm lại hiện lên. --- -Cháu cảm ơn hai bác vì đã mời hai anh em cháu đến dùng cơm ạ Chí Bang cúi đầu chào hai ông bà Doãn, trước khi bước ra khỏi cửa -Bữa cơm này thì có đáng gì đâu chứ, bác còn phải cảm ơn cháu vì hôm trước đã lo lắng cho Hiếu Nhi nhà bác _ Bà Doãn có vẻ hơi luyến tiếc khi thấy Chí Bang và Chí Văn về -Dạ không có gì đâu ạ -Vậy cháu xin phép ạ. Cháu chào hai bác, anh về nhé Tiểu Lâm _ Rồi Chí Bang quay sang nhìn Trương Hiếu _ Anh về nha Trương Hiếu cuối chào Chí Bang, mỉm cười một cái. Chí Văn sau khi đã cúi chào, và vừa mới cãi lộn in ỏi với Tiểu Lâm xong, thì cùng Chí Bang quay đi. Trương Hiếu là người quay vào nhà đầu tiên, và lập tức đi lên phòng. Thấy Trương Hiếu như vậy, cả ông bà Doãn và Tiểu Lâm đều không hiểu cô có chuyện gì. Thấy tâm trạng hôm nay của Trương Hiếu không được tốt lắm, nên cũng không ai hỏi thêm gì. *** -Rồi, tiếp tục nào Tiểu Lâm liên tục tạo dáng trước ống kính. Trông cô hôm nay thật xinh và đáng yêu -Được rồi, chúng ta dừng một chút Anh thợ chụp ảnh vừa dứt lời thì những người trang điểm liền đi đến bên Tiểu Lâm, make up lại cho cô. Và Chí Bang cũng đang đi đến bên cô -Tiểu Lâm này -A, Hứa ca -Hôm nay em thấy Trương Hiếu đâu không? -Hiểu tỷ?? à sáng nay tỷ ấy đã cùng phụ thân muội đi đến khu trung tâm mua sắm Hoàn Kim rồi. -Chi vậy? -Phụ thân muội muốn đi khảo sát tình hình bán hàng của công ty trong khu mua sắm, với lại đưa tỷ tỷ đi để góp ý và quan sát những bộ trang phục của các tập đoàn khác đó mà. -Vậy à? -Dạ -Vậy thôi, anh không làm phiền em nữa, làm việc tiếp đi nha -Dạ, à Hứa ca -Hum??? -Hôm nay…… Văn ca có đến không ạ? Mỗi khi nhắc đến Chí Văn là Tiểu Lâm lại ngại ngùng và khuôn mặt lại đỏ ửng lên. Chí Bang cũng phải phì cười trước bộ dạng của con bé -Lát nữa nó sẽ ghé qua đó -Vậy à?? Vậy hay quá!!! Tiểu Lâm reo lên hí hửng rồi lại tiếp tục sửa soạn, thấy vậy, Chí Bang quay đi. -“ Vậy để hồi mình ghé qua khu mua sắm một chút” *** -Theo như thống kê, từ quý I trở đi, việc kinh doanh bán hàng ở các khu quần áo thuộc công ty chúng ta đều có sự phát triển, các mặt hàng như quần jean, áo thun, áo sơ mi đều rất được ưa chuộng. Với tình hình như vậy, có hể đến cuối tháng này, các sản phẩm đều sẽ bán hết hàng, và điều đó sẽ giúp cho công ty lời không ít ……… Trưởng phòng kinh doanh Mặc Phong vừa đi, vừa báo cáo cho chủ tịch Doãn nghe, còn Trương Hiếu thì vừa đi, vừa ghi chép gì đó. -Chủ tịch, có thể cho con qua bên khu phía Tây quan sát một chút được không ạ? Trương Hiếu tiến đến gần ông Doãn -Được con đi đi Trương Hiếu cúi chào mọi người rồi quay đi. --- -Đa số mùa này, mọi người đền ưa chuộng những trang phục bằng len và tơ tằm, vì nó có thể giữ ấm, tuy màu sắc đa dạng, nhưng có lẽ mọi người đều thích màu xám, ở đây chúng tôi bán chạy nhất là áo len tay dài. Tuy đã hết hàng, nhưng vẫn có nhiều người đặt trước, và phải đến một tháng sau mới có thể lấy được. Cô nhân viên đưa Trương Hiếu đi quan sát xung quanh -Ukm _ Trương Hiếu vừa nghe, vừa ghi chép _ Vậy số liệu thống kê việc bán hàng như thế nào? -Vâng, rất tốt, đặc biệt là AngleLove rất được ưa chuộng, các sản phẩm của nhãn hiệu này đều đã được bán hết -Ukm. Vậy tôi xin đi trước. Cám ơn cô -Vâng Đang bước đi, bỗng cô dừng lại trước một cửa hàng. Tuy chỉ là một cửa hàng thời trang nhỏ, nhưng trên những bứa tường, họ lại treo những bản thiết kế rất đẹp. Mỗi một mẫu đều có những nét riêng của nó. Đặc biệt là bản vẽ thiết kế khá đơn giản, chỉ với những chiếc lá và những bông hoa nhỏ như tuyết, đã có thể cho ra một chiếc đầm hoàn mỹ. Những đường viền, màu trắng của hoa hòa mình cùng màu úa vàng của lá, tất cả thật sinh động. Đang bước đi, bỗng cô dừng lại trước một cửa hàng. Tuy chỉ là một cửa hàng thời trang nhỏ, nhưng trên những bứa tường, họ lại treo những bản thiết kế rất đẹp. Mỗi một mẫu đều có những nét riêng của nó. Đặc biệt là bản vẽ thiết kế khá đơn giản, chỉ với những chiếc lá và những bông hoa nhỏ như tuyết, đã có thể cho ra một chiếc đầm hoàn mỹ. Những đường viền, màu trắng của hoa hòa mình cùng màu úa vàng của lá, tất cả thật sinh động. Trương Hiếu cứ đứng ngắm mãi. Trong lòng cô tỏ vẻ khâm phục đối với người đã cho ra bản vẽ này -Có vẻ cô rất thích những mẫu thiết kế trong đó à? Một giọng nói vang lên sau lưng cô khiến cô giật mình quay lại, nhưng không ngờ lại khiến cho ly cà phê trên tay người ấy đổ ụp lên hai người. Lúng túng lấy chiếc khăn trong tui xách lau đi những giọt cà phê đang dính trên áo, nhưng Trương Hiếu vẫn không thể làm những vệt nâu mất đi -Tôi……… Tôi xin lỗi. tại tôi mà anh bị ướt hết áo rồi………. Để tôi _ Trương Hiếu ngẩn lên, định lau cho người kia, nhưng rồi chợt khựng lại Thập tứ gia…………???!!!!!! Có phải thập tứ gia hay không…………????!!!!!!!!!! Một khuôn mặt hoàn mỹ, đẹp trai, nhưng có nét gì đó lạnh lùng và khó gần đang đứng trước mặt cô. Điều quan trọng, người ấy lại mang chính khuôn mặt của người đã ở bên cô trước khi cô mất…………. Thập tứ gia…………………….. -Không, phải là lỗi của tôi, vì tôi đã khiến cho cô phải giật mình. Cô không sao chứ Người ấy vừa phủi đi bớt những vệt dơ trên áo, vừa mỉm cười với Trương Hiếu, nhưng khi thấy cô cứ nhìn mình chầm chầm, anh ta liền tỏ vẻ khó chịu -Cô thật sự không sao chứ???? Sao lại nhìn tôi như vậy. Lời nói ấy đã khiến cho Trương Hiếu nhận ra sự thất lể của mình. -À. Tôi …….. tôi xin lỗi………………anh……. Anh không sao chứ??? -Có lẽ bộ áo này sẽ rất khó giặt ra, nhưng không sao…………… Còn cô??? -Tôi không sao -Ukm. Vậy tốt rồi. Tôi thấy cô lúc nãy cứ đứng nhìn vào trong. Tôi có thể hỏi là cô đang chiêm ngưỡng gì không? -À tôi………… tôi chỉ đang xem mẫu thiết kế kia _ Trương Hiếu chỉ tay vào bản vẽ lúc nãy _ Cảm thấy nó có gì đó thật mới lạ, cuốn hút -Cô cũng học bên ngành thiết kế sao?? -À phải, tôi cũng đang theo ngành đó. Anh cũng vậy à? -À không, tôi bên ngành kinh doanh, chỉ là nhiều lúc cũng có hứng thứ với việc thiết kế _ Người đó cười _ Vậy tôi có thể hỏi quý danh của cô không? -Tôi tên Hiếu Nhi -Tôi tên Vũ Kiệt. Rất hân hạnh được làm quen với cô _ Vũ Kiệt bắt tay với Trương Hiếu _ Vậy tôi xin đi trước. -Vâng. Rất vui khi gặp anh. -Chào cô Vũ Kiệt quay đi, để lại sự ngạc nhiên và khó hiểu trên khuôn mặt của Trương Hiếu. -“Tại sao chứ??????????????? Cả hai người cùng xuất hiện ở thời này……………… Mình đã gặp Tứ Gia rồi, vậy sao lại còn cho mình gặp Thập Tứ gia chứ????” --- -Ồ. Ngọn gió nào đã đưa Hứa đại công tủ của chúng ta đến khu mua sắm này vậy? Vũ Kiệt lên tiếng, khi thấy Chí Bang bước vào văn phòng nơi anh làm việc. -Còn cậu?? Sao hôm nay lại có hứng thú đi đến đây quan sát tình hình? _ Chí Bang cũng không vừa, vừa ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Vũ Kiệt, vừa nhìn anh với con mắt hơi gian xảo -Haiz… vì công việc thôi, hôm nay mình phải làm bản báo cáo tình hình mua sắm, dù sao cũng vì mình là giám đốc phòng marketing mà, thị trường là lĩnh vực của mình mà -Phải không đó??? Hay là có mục đích khác đây? -Mình hiểu ý của cậu, nhưng bổn thiếu gia hiện giờ không có hứng. À không, có một chút, vì lúc nãy mình gặp được một người khá thú vị đấy -Là ai vậy? -Mình cũng không rõ. Mà có biết cũng không nói cho cậu biết đâu. Cô gái này học bên thiết kế. Cậu nhớ cái bản vẽ thiết kế bộ trang phục “Úa vàng” mà mình vẽ lúc nhỏ không, mình có treo trong một cửa hàng ở khu phía Tây đó. Cô ấy nói thích bản thiết kế đó. Từ trước đến giờ ít ai khen bản vẽ đó, vậy mà cô ấy lại khen _ Vũ Kiệt cười _ Đúng là kỳ lạ thiệt -Vậy là Lục công tử đã có thể nở mày nở mặc rồi _ Chí Bang nở nụ cười _ À mà đúng rồi, cậu đã gặp chủ tịch Doãn chưa? -Lúc nãy mình có gặp rồi, bác ấy nói sẽ đi tham quan một chút nữa rồi sẽ đến đây. -VẬy cậu đã gặp nhà thiết kế nổi tiếng Trương Hiếu chưa? -Ai cơ? -Nhà thiết kế Trương Hiếu. Ủa?? vậy cậu chưa gặp à??? _ Chí Bang ngạc nhiên -Chưa. Lúc nãy mình đến gặp chủ tịch doãn, trong cảm đoàn người đâu có ai là con gái đâu _ Giờ thì lại đến lượt Vũ Kiệt ngơ ngác -Lạ nhỉ. Sao Tiểu Lâm lại nói với mình là Hiếu Nhi đi với bác Doãn CẠCH!!! Cánh cửa phòng mở ra, và ông Doãn cùng một số người bước vào. Chí Bang và Vũ Kiệt cùng đứng lên cúi đầu chào ông Doãn. Và cũng lúc ấy, Trương Hiếu bước vào sau cùng. Bốn con mắt kinh ngạc nhìn nhau và cùng đồng thanh -Là anh / cô ??? Cả Trương Hiếu và Vũ Kiệt đều ngạc nhiên khi thấy người mình vừa mới gặp đang đứng ở đây. Và cả ông Doãn, Chí Bang cùng những người còn lại đang ngơ ngác nhìn hai người vì không biết chuyện gì đang xảy ra. -Chuyện gì vậy Hiếu Nhi? _ Ông Doãn lên tiếng trước -Dạ…….. không có gì ạ, người này là người vừa đụng phải con ạ _ Trương Hiếu lập tức lấy lại vẻ ảm đạm như thường ngày -À, vậy ra đây chính là người làm đổ cà phê lên áo con đấy à? _ Nói rồi ông lại quay sang nhìn Vũ Kiệt _ hình như áo của giám đốc Lục cũng bị?? -Dạ vâng ạ, do cháu bất cẩn nên đã làm bẩn áo của cô ấy Vũ Kiệt kính cẩn đáp, nhưng đôi mắt vẫn đang nhìn Trương Hiếu. Và điều đó đã khiến cho một người có cảm giác khó chịu. Chí Bang bước đến gần Vũ Kiệt -Vậy ra hai người đã quen nhau rồi à? Vậy mà cậu nói không quen với nhà thiết kế Trương Hiếu -Hả?? Cô ấy là Trương Hiếu?? _ Vũ Kiệt ngạc nhiên _ Mình đâu có biết đâu. Vậy ra cô là Trương Hiếu. Quả thật rất hân hạnh khi được mộ nhà thiết kế khen ngợi. Bản thiết kế lúc nảy mà cô Trương thích là bản thiết kế thời trang do tôi vẽ, có tên là “úa vàng” -Nhưng……. Nhưng sao anh nói anh học bên kinh doanh?? _ Trương HIếu hơi ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt bên ngào vẫn không biểu lộ cảm xúc gì cả -À. Bản vẽ đó tôi vẽ hồi nhỏ, đó là bản vẽ tôi tâm đắc nhất. -Vậy à??? Thật sự bản thiết kế đó có ý sáng tạo rất hay _ Trương Hiếu hơi mỉm cười -Được Hiếu Nhi khen ngợi như vậy, quả thực cậu Lục không phải là người tầm thường _ Ông Doãn mỉm cười _ Vậy thôi chúng ta làm việc tiếp nào -Vâng ạ Nói rồi ông Doãn cùng Vũ Kiệt và những người khác bàn giao công việc, còn Trương Hiếu và CHí Bang thì chờ bên ngoài. -Anh Chí Bang sao lại ở đây? _ Vừa đứng tựa vào lan can, ngó xuống khu mua sắm, Trương Hiếu vừa nói -Anh nghe nói em cùng bác Doãn đến đây nên anh đến xem thôi, với lại bạn anh làm ở đây, nên tiện thể ghé qua thăm một chút -Bạn anh…….. là giám đốc Vũ Kiệt sao??? -Phải. Đó là bạn thân của anh khi anh còn du học bên Mỹ -Vậy à??? Giọng nói của Trương hiếu có gì đó khiến cho Chí Bang cảm thấy khó hiểu -Em có chuyện gì à? -Không. Chỉ là tự dưng nhớ lại một số chuyện cũ mà thôi -Nếu là chuyện cũ không vui thì cứ cho nó qua đi, đừng nhớ lại, chỉ thêm đau lòng mà thôi. -Ukm _ Trương Hiếu mỉm cười nhẹ khi quay sang nhìn Chí Bang -Đi xuống với anh nào Chí Bang bỗng nắm lấy tay của Trương Hiếu, kéo nhẹ cô đi, nhưng cô khựng lại -Đi đâu -Đi mua đồ cho em, bộ đồ đang mặc bị dơ rồi, để anh mua bộ khác cho em -Thôi em không cần đâu, dù sao cũng gần về rồi, hồi về nhà rồi em thay ra _ Trương Hiếu lắc đầu -Không được, em đường đường là nhà thiết kế nổi tiếng, sao lại mặc bộ đồ như vậy. Phải thay đồ ngay! -Nhưng mà………… -Không nhưng gì hết, em không đi là anh sẽ bế em đó Nói đến đây thì Trương Hiếu đành phải nhăn nhó cái mặt mà đi theo Chí Bang, nhìn cô lúc này, đâu có ai nghĩ rằng đó lại là nhà thiết kế Trương Hiếu luôn nổi tiếng với khuôn mặt lạnh lùng. -“Đúng là chỉ có Tứ Gia mới khiến cho muội cảm thấy mình thật trẻ con “ Giới thiệu nhân vật mới: LÂM CANH TÂN vai LỤC VŨ KIỆT: Là giám đốc phòng marketing của tập đoàn Hứa gia, hiện đang được điều về làm việc trong khu trung tâm mua sắm Hoàn Kim, rất có năng lực trong làm việc, tính tình khá lạnh lùng nhưng lại đào hoa. Là bạn thân của Chí Bang |
| | | love4k
smod
Tổng số bài gửi : 295 Join date : 16/03/2012 Age : 33
| Tiêu đề: Re: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) Thu Apr 26, 2012 12:05 pm | |
| CHAP 8: LẠI LÀ NGƯỜI QUEN CŨ CỦA TÔI!!!!Kiếp trước là thù là tỷ muội Kiếp này lại là gì của nhau????Sau khi đã lựa chọn kỹ càng, lục tung cả 6 cái cửa hàng, thì Chí Bang mới chấm vừa ý một bộ đồ cho Trương Hiếu. Đó là một chiếc áo sơ mi dài với một chiếc thắt lưng màu trắng nhỏ làm điểm nhấn, và một chiếc quần kaki màu bạc [/center] -Ukm. Nhìn kỹ thì hình như anh cũng có nét thẩm mỹ đấy chứ Hết ngó lên rồi lại ngó xuống, Chí Bang tỏ vẻ hài lòng với “sản phẩm” của mình. Còn Trương Hiếu thì lại trừng mắt lên nhìn anh -Đẹp gì chứ?? Em chẳng thấy đẹp gì cả, chỉ thấy mệt thôi -Thôi được rồi. Nhìn em giờ xinh lắm _ Chí Bang cười cầu hòa với Trương Hiếu nhưng cũng chỉ nhận được cái quay đi thờ ơ của cô _ Không lẽ giúp em chọn đồ thôi mà em giận anh? -Không phải, em hơi mệt, không có giận anh gì hết -Vậy giờ đi ăn gì đó với anh không? -Anh bao _ trương Hiếu khẽ mỉm cười -Chịu luôn……….. mà còn bữa ăn em nói sẽ bao anh còn chưa đến nữa mà cứ bắt anh bao hoài vậy? -Ai biểu anh rủ em đi ăn chi. Đi thôi -Rồi Sau khi trả tiến cho bộ đồ, Chí Bang cùng Trương Hiếu đi xuống khu ẩm thực. Ông Doãn có gọi cho Trương Hiếu, và khi biết Trương Hiếu đang đi ăn với Chí Bang, ông lại vui vẻ nói rằng hai đứa cứ đi chơi thật vui, và tối nay không về nhà ăn cơm cũng được. Điều đó khiến Trương Hiếu nghĩ rằng ba nuôi mình đang có ý đồ. Còn Chí Bang chỉ cười thầm trong miệng --- -Em ăn gì? Chí Bang đưa bảng menu cho Trương Hiếu xem, sau khi anh đã chọn món bittet bò cùng một ly rượu vang trắng. Còn Trương Hiếu sau khi đã chọn lựa kỹ càng, cũng gọi một phần salat trứng và một dĩa nhỏ cá nướng sốt bơ, cộng với một ly sinh tố táo -Anh đã từng ăn ở đây rồi, mùi vị cũng khá ngon, không gian lại có vẻ ấm cúng, anh nghĩ rằng em sẽ thích Nghe những lời này, Trương Hiếu mới nhìn cảnh vật xung quanh. Quả như lời của Chí Bang, tuy nhà hàng này nhỏ, nhưng thật khiến cho người ta có cảm giác ấm áp, và hạnh phúc, trong lòng cũng cảm thấy bình thản hơn. Với gam màu tím nhạt, không gian xung quanh trở nên nhẹ nhàng, nhưng không kém phần lãng mạng, thật giống như một nhà hàng dành riêng cho gia đình và những cặp tình nhân. Nhưng nghĩ đến đây, Trương Hiếu lại ngồi thừ ra -“Vậy chẳng phải…………… mình và anh ấy………………… Ôi trời, nghĩ sai rồi, nghĩ sai rồi………..” Bất giác Trương Hiếu đưa tay lên nhéo má mình một cái thật đau, xong rồi lại nhăn mặt ngồi xoa xoa đôi ám đang ửng hồng của mình, khiến cho Chí Bang cũng phải ngạc nhiên. Anh phì cười với cái dáng vẻ trẻ con này của Trương Hiếu -Đúng là ngan năm hiếm có khi thấy được cảnh tượng trẻ con của Hiếu Nhi _ Anh đưa tay chạm nhẹ vào má của Trương Hiếu khiến cô rụt rè, nhưng vẫn để yên, không nói gì _ Đang nghĩ gì bậy bạ hay sao mà lại nhéo má????? -Ơ……. Làm………… làm gì có……. Có chứ……. Trương Hiếu sợ Chí Bang biết được suy nghĩ của mình nên lên tiếng biện minh nhưng cũng vì những lời lắp bắp như thế mới làm cho Chí Bang nghi ngờ, và chợt hiểu ra vì sao Trương Hiếu lại làm vậy, điều đó khiến anh bất giác cười lớn -Sao anh……. Anh lại cười ???? _ Trương Hiếu đỏ ửng cả khuôn mặt, cũng hên trong cái không gian này thì khuôn mặt cô trông vẫn bình thường -Anh cười vì hiểu ra lí do tại sao em lại nhéo má mình một cái -………… sao anh biết được chứ???????????? _ -Nhìn biểu hiện của em là biết _ Chí Bang cười mỉm nhìn Trương Hiếu, nhưng cô lại cảm thấy nụ cười nàu hơi….. gian -Vậy. lý do là gì? _ Có lẽ Trương Hiếu đã lấy lại vẻ bình tĩnh của ngày thường, nên cô nhìn thẳng vào mắt của Chí Bang mà nói -Không nói cho em biết _ Lại mỉm cười ………… gian -Sao lại không nói?? -Vì không thích -Sao lại không thích?? Anh không nói, có nghĩ là không muốn cho em biết, nhưng cũng có nghĩa là anh thật sự không biết câu trả lời là gì, đúng không? -Anh biết đó chứ, nhưng không muốn em biết mà thôi -Tự nhiên lại không muốn cho em biết. Anh không nói có nghĩa là anh không biết chứ _ Trương Hiếu vẫn không tha cho Chí Bang, nhưng Chí Bang thì vẫn nhìn cô cười. Sau một hồi không nói gì, Chí Bang đành nói -Muốn biết đúng không -Ukm -Vậy anh nói, nhưng nghe xong, cấm hối hận vì anh đã đoán đúng, và nếu anh đoán đúng, phải làm cho anh một việc -Ukm. Nói đi Trương Hiếu gật đầu cái rụp, làm Chí Bang cũng phải phì cười, xong anh ngoắc tay ra dấu Trương Hiếu lại gần mình, rồi nói nhỏ -Anh nghĩ là em đang nghĩ hai chúng ta là một cặp tình nhân THỊCH!!! Bất giác con tim Trương Hiếu đập loạn xạ lên khi nghe Chí Bang nói vậy, cô kinh ngạc nhìn Chí Bang, nhưng lại lập tức cúi đầu, bên cạnh đó, nét ngại ngùng đáng yêu cũng hiện hữu. Cô bối rối đến nỗi không dám nhìn thẳng vào Chí bang. Chí Bang cũng không ngờ câu nói của mình lại đúng. Lúc đầu, khi anh thấy Trương Hiếu làm vậy, anh cũng chỉ mơ hồ nhận ra. Có thể sau khi anh nói ra, Trương Hiếu chỉ nhăn mặt đánh anh một cái, nói rằng anh sai rồi thì anh còn nghĩ rằng anh sai. Đằng này, Trương Hiếu không nói gì, chỉ bối rối, kinh ngạc, rồi lại đỏ ửng mặt. Những biểu hiện đó cho thấy, anh đã nói đúng. Chí Bang cứ nhìn Trương Hiếu, trên mặt luôn túc trực một nụ cười mỉm hạnh phúc. Điều đó khiến cho Trương Hiếu càng bối rối thêm. -Đã để quý khách phải chờ lâu. Xin thứ lỗi Cũng nhờ người phục vụ bưng món ăn lên, nếu không thì không biết Chí Bang sẽ ngồi nhìn Trương Hiếu đến bao giờ nữa. Sau khi đã đặt xong những món ăn xuống bàn, người phục vụ vội vả quay đi, để lại không gian cho riêng hai ngươi Trong suốt bữa ăn, cả hai cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi ăn. Cho đến khi -A nào Chí Bang đưa một miếng thịt về phía của Trương Hiếu, có ý như muốn đút cô ăn, Nhưng Trương Hiếu không nói gì, vẫn tiếp tục ăn -Em há miệng ra đi Chí Bang lại một lần nữa ra hiệu cho Trương Hiếu há miệng ra, nhưng Trương Hiếu vẫn không làm -Nếu em không há, anh sẽ la lớn lên chúng ta là một đôi tình nhân đó -Anh…………… anh dám??? Trương Hiếu trừng mắt lên nhìn chí Bang, nhưng Chí Bang vẫn nở một nụ cười tươi -Đừng nhìn anh như vậy, anh không có sợ đâu, với lại lúc nãy em đã có hứa, nếu anh đoán đúng thì em sẽ làm một việc cho anh, giờ thì việc anh muốn em làm là anh muốn đút em ăn. Không biết nói gì thêm, Trương Hiếu chỉ biết nhìn Chí Bang với vẻ hờn dỗi. Nhưng tính cách của cô, nếu đã hứa thì phải làm cho được, vì thế, cô chỉ còn cách há miệng thật to để Chí Bang đút. -Ồ!!!!!!!! Hai người tình cảm hơn muội nghĩ Tiểu Lâm và Chí Văn không biết từ đâu xuất hiện khiến cả Chí Lâm và Trương Hiếu đều giật mình, Trương Hiếu vì bất ngờ nên bị sặc, phải nhờ Tiểu Lâm đưa ly nước uống thì mới đỡ hơn -Hai em sao lại ở đây _ Chí Bang sau khi đã lườm thằng em trai “vô tình” phá vỡ cái không khí hạnh phúc của hai người thì mới lên tiếng -Em với Tiểu Lâm định đi ăn hamburger, nhưng Tiểu Lâm nói muốn tìm hai người để đi ăn chung nên mới kéo em đến đây, nhưng tìm hoài cũng không được hai người, gọi điện cho chị Trương Hiếu cũng không được, lại nghe bác Doãn nói là hai người đã đi ăn, nên định đi ăn ở nơi khác rồi _ Chí Văn liếc sang nhìn Chí Bang một cái rồi mới nói tiếp _ nhưng vì em nhớ anh hai hình như có thích một quán ăn ở gần đây nên em nghĩ chắc anh hai đưa chị ấy đi đến đây, không ngờ lại đoán đúng……… Chưa kịp nói hết câu, thì Chí Văn đã nhận được cái lườm “chết người” của ông anh, nên đành “Im lặng là vàng” -hihi, Hứa ca cũng đừng trách Văn ca, đúng ra thì Văn ca cũng không biết hai người đang ở đây, nhưng cũng vì muội nhanh mắt nên mới thấy được hai người trong cái không gian “ ấm cúng này” _ Tiểu Lâm nhìn Chí Bang và Trương Hiếu với ánh mắt rất ư là……….. gian tà _ Nhưng dù sao theo muội thì……… càng đông càng vui……… Anh ơi…….. cho tôi gọi món Tiểu Lâm rất “tự nhiên” khi cùng Chí Văn cùng nhau gọi món, chỉ để lại hai khổ chủ đang nhăn hết cả mặt với hai đứa em quý tử --- -Chà! Không hổ danh là nơi Hứa ca đã chọn, những món ăn nấu ngon lắm, lần sau nhất định sẽ đến đây ăn nữa Tiểu Lâm xoa xoa cái bụng đang căng phồng vì ăn quá no của mình, cười tít cả con mắt. -Em đúng là con heo tham ăn _ Trương Hiếu và cả Chí Bang, Chí Văn phì cười với bộ dạng của Tiểu Lâm -Thôi được rồi. Để hai anh em tụi anh đưa hai chị em về _ Chí Bang đang định đi lấy xe -Thôi khỏi đi. Hứa ca đưa tỷ tỷ của muội về đi, muội còn phải đi chơi với Văn ca nữa _ Tiểu Lâm khoát tay Chí Văn, tỏ ý hợp tác với mình _ thôi, tụi muội đi trước. Pipi Nói rồi, Tiểu Lâm kéo Chí Văn chạy đi mất, để lại hai người kia vẫn còn ngơ ngác. Mãi một lúc sau, Chí Bang mới lên tiếng: -Vậy thôi, để anh đưa em về Trương Hiếu chỉ gật đầu, không nói gì thêm --- Suốt quãng đường về, không khí trong xe vẫn là im lặng. Chí Bang vẫn chăm chú lái xe, còn Trương Hiếu thì lại lặng lẽ nhìn ra ngoài. Cả hai người đều không biết rằng có người đang đi theo hai người -Này, muội đã bảo lái xe lại gần họ rùi mà Tiểu Lâm cứ hối thúc Chí Văn phải chạy nhanh một chút, khiến anh chàng cáu tiết lên -Trời ạ, chạy nhanh lên chút nữa thì thôi đi song song với họ luôn cho rồi, còn gì là theo dõi nữa chứ -Nhưng thật sự muội muốn đi sát họ, để coi họ đang làm gì. Mà Hứa ca cũng thiệt tình, đã cho cơ hội rồi mà lại không rủ tỷ tỷ đi chơi nữa. -Anh trai của anh không hiểu ý của em đâu, ảnh chuyện gì cũng giỏi, nhưng mà chuyện tình cảm lại không biết cách thể hiện ra, hay lúng túng lắm -Ukm……. Vậy thì muội sẽ phải làm người mai mối ghép đôi hai người mới được. _ Tiểu Lâm đập hai tay vào nhau quyết thắng -Chi vậy?? -Muội thấy hai người rất đẹp đôi, ngay cả phụ thân và mẫu thân cũng rất thích Hứa ca, nhưng cái chính là muội thấy Hiếu tỷ có cảm giác với Hứa ca, Hứa ca cũng vậy, nên muội phải làm mọi cách ghép hai người với nhau. Nhất định hai người sẽ trở thành một cặp, điều đó không sai chút nào hahahaha Tiểu Lâm đắc thắng mà reo lên, khiến Chí Văn cũng phải bó tay với cô nàng -Ớ?????????? Họ chạy nhanh rồi kìa. Đuổi theo!!!! Cứ thế, xe của Chí Văn và Tiểu Lâm cứ đuổi theo xe của Trương Hiếu và Chí Bang cho đến tận nhà. Nhưng hai người không dám tiến lại gần, chỉ chờ cho Trương Hiếu vào nhà, Chí Bang lái xe đi, thì hai người mới quẹo sang hướng khác mà đi chơi đến tối mới về. *** -Chào Hứa ca _ Tiểu Lâm reo lên khi thấy Chí Bang vừa bước đến chỗ của cô và Trương Hiếu -Ừ chào em. Chí Bang mỉm cười với Tiểu Lâm, nhưng ánh mắt vẫn không rời Trương Hiếu -Huynh cũng đi họp sao? -Ukm. Chủ tịch cũng cho gọi anh. Thôi, chúng ta vào đi -Dạ --- -Chủ đề lần này lấy chủ đề là tình chị em, hay có thể nói là tình bạn giữa những cô gái. Vì thế, bộ ảnh lần này cần có hai người mẫu. Tiểu Lâm, lần này con sẽ là một trong hai người mẫu đó. Còn một người nữa, mọi người thấy nên giao cho ai? Ông Doãn nhìn mọi người một lượt -Hay là cho người mẫu Kim??? Cô ấy hiện nay cũng đang nổi lên rất nhanh _ Trưởng phòng hạ đưa ra ý kiến -Nhưng có lẽ cô ấy không hợp đâu -Vậy nên chọn ai?? -Chủ tịch, tôi có thể đề cử một người không? -Được giám đốc Dương cứ nói -Vừa rồi có một người mẫu vừa đồng ý gia nhập vào công ty của chúng ta, cô ấy là một người mẫu rất nổi tiếng, nếu để cô ấy cùng Thiên Lâm chụp hình chung, nhất định bộ ảnh lần này sẽ rất đẹp, và thành công. -Ý của giám đốc Dương là cô người mẫu Thái Liêu Nhi -Dạ đúng ạ. Cô ấy đã đồng ý gia nhập vào công ty của chúng ta, đó là một điều rất tốt đối với chung ta -Ukm………….. tôi cũng nghĩ vậy _ Trưởng phòng Kim cũng đồng tình -Vậy à? Trương Hiếu?, con nghĩ sao? -Con nghĩ chỉ cần người đó có thể biểu hiện tốt thì là ai cũng được ạ -VẬy Chí Bang? -Cháu cũng nghĩ như vậy ạ -Vậy còn Tiểu Lâm? -Con thì hợp tác với ai cũng được -Vậy cứ quyết định như vậy. Tuần sau sẽ bắt đầu tiến hành. Chúng ta dừng cuộc họp tại đây Mọi người đứng dậy cúi chào ông doãn, rồi lần lượt đi ra. --- -Không biết cái cô Thái Liêu Nhi đó là ai vậy nhỉ?? _ Tiểu Lâm thắc mắc -Anh nghe tên này hơi quen _ Chí Bang nãy giờ trầm ngâm -Anh quen à?? _ Trương Hiếu lên tiếng khi nghe Chí Bang nói vậy -Anh không nhớ nữa, anh cũng có một người bạn tên Thái Liêu Nhi, nhưng cô ấy đâu phải là người mẫu………. Cũng không biết nữa. thôi, chúng ta đi ăn gì đi -Dạ Chí Bang củng Tiểu Lâm và Trương Hiếu bước đi, nhưng đi chưa được bao lâu thì bỗng có một người chạy đến ôm chầm lấy Chí Bang -Anh Chí Bang!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Em nhớ anh quá Người đó cứ ôm chặc Chí Bang không buông ra, lại còn hôn lên má của anh, điều đó khiến Trương Hiếu cảm thấy khó chịu. Nhưng hiện giờ, sự kinh ngạc đã lấn áp cả sự khó chịu ấy. Vì…………………… Người đang ôm Chí Bang……………. Chính là Minh Ngọc cách cách Phải!!!!!!!!!! Khuôn mặt ấy chính là Thập phúc tấn mà cô từng quen biết _______________________________________________ LƯU VŨ HÂN vai THÁI LIÊU NHI: Là một người mẫu sáng giá nhưng vẫn còn là nghiệp dư, quen biết với hai anh em Chí Bang và Vũ Kiệt, rất thích Chí Bang, nên luôn tìm đủ mọi cách để anh chú ý, luôn cả việc hại những người xung quanh Chí Bang CHAP 9: GHEN GHÉT!!!!!!!!!!! Mới gặp nhau đã có chuyện Ta với cô sẽ không đội trời chung!!!-Rồi, nói đi, sao em lại ở đây???? -Em nói rồi, em về đây thăm anh Chí Bang và Liêu Nhi đối thoại liên tục nãy giờ khi đang ngồi trong một quán cà phê gần công ty, với Tiểu Lâm và Trương Hiếu -Về đây thăm anh???!! Vậy sao lại xuất hiện ở công ty anh?? -Ơ??? Không đến công ty nơi anh làm tìm anh thì sao gặp được anh -Anh không hỏi về cái đo. Ý anh là tại sao em lại làm người mẫu? và tại sao lại đến công ty của anh gia nhập. _ Chí Bang không hiểu sao lại sốt ruột -Sao???????? Anh lo lắng à? _ Liêu Nhi cười tươi nhìn Chí Bang, khiến “ ai đó” khó chịu -Không, anh chẳng lo lắng gì cả. Trả lời câu hỏi của anh. Mau!! _ Chí Bang bắt đầu nổi nóng -Rồi, từ khi anh trở về Thượng Hải, em đã tham gia một khóa diễn xuất và khóa đào tạo người mẫu, và chỉ trong vòng vài tuần, em đã trở thành một người mẫu thật sự. Vì em muốn giống anh, và nếu có thể chụp hình chung với anh, thì em vui lắm Liêu Nhi nhìn Chí Bang rất ư là “tình cảm”. cứ lâu lâu lại chớp mắt “đưa tình” với Chí Bang, khiến anh cảm thấy khó chịu, và cũng khiến cho Tiểu Lâm và Trương Hiếu thấy “ngứa mắt”. Điều đó khiến Tiểu Lâm phải lên tiếng: -Hứa ca, đi với anh nãy giờ mà anh không giới thiệu cho muội biết bạn của huynh à -À…….. anh quên mất. Tiểu Lâm, đây là Liêu Nhi. Liêu Nhi, đây là Tiểu Lâm, con gái của chủ tịch Doãn -Ồ!!!!!!! Thì ra bé này là Doãn Thiên Lâm, con gái cưng của chủ tịch Doãn. Chào bé, chị tên Thái Liêu Nhi Liêu Nhi chìa tay ra như có ý định muốn bắt tay với Tiểu Lâm, nhưng Tiểu Lâm chỉ đang nhìn cô với cái ánh mắt “ muốn ăn tươi nuốt sống” cô vậy. Cô đành nhún vai rút tay về -Hình như bé này không thích em hay sao đó anh Chí Bang à. Bé này nhìn mặt xinh, nhưng sao còn non nớt quá -Non nớt??? _ Tiểu Lâm lặp lại một cách tức giận, dù Chí Bang đã cố làm cô nguôi giận _ Tôi mà non nớt, thì cô cũng chỉ là dân nghiệp dư còn non nớt hơn tôi. Mới lên làm người mẫu chỉ vài ba tháng là có thể lên mặt với đàn chị sao?? Cô đúng là tự cao quá rồi. Với lại ai là bé của cô, tôi đây cũng đã hai mươi tuổi. khồng còn……………. -Thì sao??? Nhỏ hơn chị thì chị gọi là bé là hợp nhất. Bé còn nhỏ mà nóng tính quá, khéo sau này ế chồng đó _ Liêu nhi nhếch môi nhìn Tiểu Lâm như đang muốn bùng nổ cô giận _ Với lại, xem chừng không biết ai mới là dân nghiệp dư. Chị đây dù chỉ mới học có mấy tháng, nhưng đã nổi tiếng rất nhiều trên thế giới, còn bé, vẫn chỉ là con cá nằm trong một cái hồ nhỏ, chỉ biết lên mặt trong khi nếu ra bên ngoài, cũng chỉ là một con cái kiêu căng tự mạn, y như “ếch ngồi đáy giếng” Giờ thì Tiểu Lâm nổi điên thật sự. Cô đang rất muốn lao vào Liêu Nhi, cũng hên là Trương Hiếu và Chí Bang đã ngăn cô lại, không thì sợ rằng sẽ có scandal rồi. Vừa giữ tay Tiểu Lâm, Trương Hiếu vẫn điềm tĩnh lên tiếng: -Tiểu Lâm này, em đừng nổi giận với nhửng người như vầy. Chỉ có kẻ muốn che đi sự yếu đuối của mình, mới nói với người khác những câu mất lòng, để rồi tự mãn mà chờ đợi người ta mất cảnh giác và đạp người ta sang một bên để đi tiếp. Với lại chỉ có những kẻ làm “ếch ngồi đáy giếng” mới cố làm ra vẻ thanh cao mà thôi. -Cô…….. _ Liêu Nhi tức giận nhìn Trương Hiếu -Với lại, tôi xin nói trước. Nếu cô nghĩ rằng chỉ mới thấy có một chút thành công mà cô tự mãn, thì tôi khuyên cô chân thành, nên về nhà sớm đi, nếu không muốn thấy mình bị mất mặt vì thất bại. Chỉ biết kiêu ngạo thì tôi nói thẳng, nghề người mẫu sẽ khiến cô không còn mặt mũi để ngoi lên Giọng Trương Hiếu cứ chầm chậm, đều đều. nhưng đều lộ rõ nét sắc sảo, khiến Liêu Nhi “á khẩu” cả một lúc, không biết nói gì. Dù tức giận, nhưng cô vẫn cười tự cao nhìn Trương Hiếu -Chà………… em thật sợ anh luôn, sao toàn quen với mấy bé dữ dằn không vậy. Mà bé này là ai thế anh, nhìn xinh đấy, nhưng chưa đủ sắc để làm nghề người mẫu đâu -Cám ơn, nhưng tôi không cần làm nghề người mẫu, vì công việc hiệt tại của tôi còn thành công hơn gấp máy lần nghề người mẫu, và nếu tôi làm người mẫu, thì cô cũng không có cửa vào công ty này đâu _ Trương Hiếu nói với khuôn mặt lạnh như băng _ Và còn nữa ……………………… _ Bỗng Trương Hiếu tiến đến gần Liêu Nhi, tát cô một cái tát đau, khiến cô nàng mặt đỏ bừng vì giận dữ và cũng vì cái tát _ Tôi lớn tuổi hơn cô, nhưng cô lại gọi tôi là bé, như vậy là vô lễ, cái tát này là để tôi dạy cô biết, phải biết kính trọng người lớn tuổi hơn mình. Tiểu Lâm, chúng ta đi, không làm phiền hai người đó nữa Trương Hiếu kéo tay Tiểu Lâm đi, trong khi cô nàng thì đang nhìn Liêu Nhi tức giận. Điều đó khiến Chí Bang khó xử. Nhìn theo bóng của Trương Hiếu mà sao anh có cảm giác thật buồn trong lòng -Hai người đó ỷ mình là ai chứ??? Dám tát em một cái………………………….. Đúng là cả đám không biết gì hết…………… Huhu anh Chí Bang, anh phải đòi công bằng lại cho em đó Liêu Nhi vừa ôm tay Chí Bang, vừa nhỏng nhẽo, khiến anh phải giận dữ mà nói -Em hết giỡn chưa???? Có biết lúc nãy, em quá đáng lắm không? -Em quá đáng hồi nào chứ, hai người đó xúm lại ăn hiếp em, anh đã không bênh, vậy mà giờ còn nạt em là sao…………… huhu em không chịu…. em không chịu Liêu Nhi cố ý khóc lớn để Chí Bang khó xử. nhưng Chí Bang đã trở lại con người lạnh lùng của mình, đôi mắt không cảm xúc như nhìn xoáy vào Liêu Nhi khiến cô phải rùng mình. -Nếu em muốn khóc thì cứ ngồi đó mà khóc, khóc xong thì đi về đi. Nói xong, Chí Bang quay đi, khiến Liêu Nhi phải chạy theo, không ngừng gọi anh --- -Thật sự muội giận lắm………. Sao tỷ không cho muội đánh ả một trận. Muội đang nộ khí đây, không trút giận chắc không được quá Tiểu Lâm giơ đấm lên trước mặt, khuôn mặt cô nhăn nhó vì giận dữ. hết quơ tay sang bên trái, lại quơ tay sang bên phải. Còn Trương Hiếu thì vẫn trầm ngâm suy nghĩ điều gi đó -Em muốn đánh nhau cũng được, nhưng lúc đó đang ở chốn đông người, nếu em không kìm cơn giận lại, thì sẽ có chuyện xảy ra đó. Chị biết em giận, nhưng cố gắng giữ mình, đừng để người khác nắm được cảm xúc của mình, như thế họ sẽ phải cánh giác trước khi làm hại em -Ukm……….. muội biết rồi. Cũng hên lúc nãy tỷ đã hả giận cho muội bằng cái tát đó, nên giờ muội không so đo với cô ta nữa. Đúng là “ma nữ đội lốt thiên thần” mà Cả hai tiếp tục bước đi mà không nói gì thêm, Tiểu Lâm thì lầm bầm trong miệng điều gì đó, còn Trương Hiếu thì cảm thấy trong lòng mình bỗng khó chịu đến lạ thường, nó khiến cô nóng trong người từ nãy đế giờ *** -Vậy ra cô ta chính là Trương Hiếu, người mà anh Chí Bang chú ý sao??? Giọng của một cô gái vang lên khi cầm trong tay bức hình của Trương Hiếu -Phải thưa tiểu thư, cô ta hiện đang là nhà thiết kế nổi tiếng của Trung Quốc. -Trương Hiếu!!!!!!!!!!!!!!!!! ta sẽ trả mối thù mà ngươi đã dành cho ta, cái tát ấy, ta sẽ trả gấp đôi………………….. Bức hình của Trương Hiếu bị vò nát không thương tiếc trong bàn tay của cô gái ấy. Đôi mắt ánh lên sự thù địch, sự giận dữ một cách đáng sợ…………. *** -Ơ????????? Mắt của em bị sao vậy Tiểu Lâm??? Sao bị quầng đen hết rồi??? Chí Văn lo lắng khi cùng Chí Bang đến công ty Hứa gia, và gặp Tiểu Lâm và Trương Hiếu cũng vừa đến -Không có gí đâu, con bé hôm qua vật lộn với cơn giận đó mà, tức quá ngủ không được nên làm ầm ỹ cả nhà tối hôm qua, sau khi đã ra tay không thương tiếc với hai con gấu bông Trương Hiếu khẽ mỉm cười khi nhìn thấy hai cái mặt rất ư là …….sợ sệt đang đứng trước mặt mình khi nghe cô kể về “chiến tích” của Tiểu Lâm. Chí Bang ái ngại nhìn Tiểu Lâm, rồi bước nhẹ lại gần Trương Hiếu -Con bé còn giận chuyện hôm qua sao?? -Em không biết, nhìn như vậy thì chắc là vẫn còn giận, nhưng chắc đỡ hơn rồi _ Trương Hiếu nhún vai _ Thôi, em lên phòng làm việc đây, còn anh, dẫn cô bạn của anh ra xa Tiểu Lâm một chút nếu không muốn thấy áng mạng xảy ra. Cô ta đang đến kìa Trương Hiếu phóng ánh nhìn ra sau lưng Chí Bang, khi nhìn thấy Liêu Nhi đang bước đến chỗ họ một cách rất tự tin, và trên môi đang nở một nụ cười ngạo mạn -Em đi đây. Tiểu Lâm, ta đi thôi Thế là Trương Hiếu kéo tay Tiểu Lâm đi xềnh xệch trước khi cô nàng thấy “kẻ thù” đang ở đây -Thiệt tình…………………… giờ không có án mạng, lúc sau cũng có thôi. --- -Em ngồi ở đây một chút đi, để chị lấy nước đá cho em xoa mắt để đỡ quầng đen đã -Dạ Tiểu Lâm mệt mỏi ngã người xuống ghế, trong khi Trương Hiếu đang lấy dá trong tủ lạnh, bỏ vào một cái khăn, túm lại, rồi đưa cho Tiểu Lâm -Lúc nãy muội thấy cô ta rồi _ Tiểu Lâm vừa lấy đá xoa đôi mắt mình, vừa càu nhàu _ Nhưng tỷ cứ yên tâm, muội sẽ không kiếm chuyện với cô ta đâu, muội sẽ đấu với cô ta, nhưng là trong công việc. Muội không muốn thua cô ta, muội muốn cho cô ta biết không phải chỉ cần có khuôn mặt đẹp, thân hình đẹp thì sẽ có thể nổi tiếng trong nghề người mẫu này đâu Câu tuyên bố của Tiểu Lâm khiến Trương Hiếu ngạc nhiên. Cô khẽ mỉm cười -Em đứng là…………………… câu nói này sao không giống em gì hết vậy, làm chị thấy hơi lạ nha……….. Nhưng em nghĩ như vậy, rất tốt……….. -Với lại, muội thấy khó chịu khi cô ta cứ bám lấy Hứa ca không rời nữa bước. Muội không thích thế Đến câu này thì Trương Hiếu cũng trầm ngâm, không nói gì. -Tỷ này -???? -Tỷ hứa với muội một chuyện được không -Chuyện gì? -Tỷ phải cố gắng lên, muội sẽ ủng hộ tỷ, tỷ nhất quyết phải cho cái cô kia biết, chỉ có tỷ mới xứng với Hứa ca đó -Hả??? -Nếu sau này tỷ lấy phu quân, muội chỉ ủng hộ Hứa ca thôi, chứ không ủng hộ ai nữa cả. Và tỷ phu của muội cũng chỉ có Hứa ca mà thôi. Trương Hiếu bật cười khi nghe Tiểu Lâm nói như vậy, cô cốc đầu Tiểu Lâm một cái, làm cô nàng la oai oái -Em đó, lo chuyện bao đồng không à. Chị với anh Chí Bang có hay không thì cũng đâu có sao. -Nhưng muội thấy hình như tỷ thích huynh ấy đó _ Tiểu Lâm quan sát Trương Hiếu, nhưng không thấy cô có cảm xúc gì, nên thôi không nói gì nữa _ Thôi, muội đi làm việc đây, hôm nay nghe nói có buổi chụp thử với cái cô đáng ghét kia, nên muội đi chuẩn bị tinh thần trước Nói xong, Tiểu Lâm đứng dậy bước ra khỏi phòng, để lại Trương Hiếu đang nhìn ra ngoài cửa sổ -Haiz……….. không biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao????? Tại sao từng người, từng người cứ xuất hiện trước mặt mình vậy??????????? Miên mang suy nghĩ một chút, Trương Hiếu lắc đầu một cái, rồi lại bắt đầu với công việc --- -Nè. Hai người đến đây chụp hình hay là nhìn nhau bằng cái ánh mắt “bắn đạn” vậy? Chí Bang ái ngại, hết nhìn Tiểu Lâm rồi lại quay sang nhìn Liêu Nhi. Trong khi hai người đang nhìn nhau rất ư là ………. muốn ăn tươi nuốt sống nhau. Mãi một lúc sau, Tiểu Lâm mới hất mặt quay đi -Thôi, không tranh cãi với cô nữa, tôi đến đây để làm việc, chứ không phải là đứng ngắm cô suốt buổi. Ngọc tỷ, tỷ trang điểm dùm em đi Nói xong, cô cùng chuyên viên trang điểm bước vào phòng thay đồ, khiến ai đang ở đó đều phải ngạc nhiên hết cỡ. Ngay cả Liêu Nhi cũng ngạc nhiên mà lên tiếng -Hôm nay sao cô ta không đấu khẩu với mình như hôm bữa nhỉ??? Còn Chí Bang thì hơi mỉm cười, nhưng rồi cũng bước vào trong thay đồ --- -Được rồi, Liêu Nhi, em chụp hình trước, Thiên Lâm và Chí Bang chờ một chút. Liêu Nhi, em vào chỗ đi -Dạ Liêu Nhi chụp hình trước , liền bước lên. Cô nhanh chóng tạo dáng, và biểu hiện khá tốt, nhưng liền lập tức nhận được lời phàn nàn của người chụp hình -Liêu Nhi, em phải có cảm xúc một chút, sao anh nhìn em cứ vô hồn như thế nào ấy Câu nói ấy khiến Liêu Nhi hơi ngượng, cô lúng túng làm mọi cách để đạt như lời của người chụp hình, nhưng lại không thể. Loay hoay mãi vẫn không thấy có tiến triển gì, người chụp hình định để cho Liêu Nhi chụp sau cùng, nhưng Tiểu Lâm liền đi ra -Hôm nay chủ đề là vui vẻ và ngây thơ, cô hãy nhớ lại những chuyện đã khiến cô vui, như thế sẽ giúp cô biểu lộ được cảm xúc Câu nói của Tiểu Lâm khiến cho Liêu Nhi ngượng, nhưng cô vẫn làm theo lời nói của Tiểu Lâm, và đã cho ra những tấm hình rất đẹp [center] -Được rồi, Liêu Nhi dừng lại, Tiểu Lâm, em ra đi -Dạ Tiểu Lâm reo lên vui vẻ, lúc bước qua Liêu Nhi, cô vẫn không quên liếc xéo một cái. Liêu Nhi rất ấm ức chuyện lúc nãy, nên thút thít khóc, thấy thế Chí Bang đi đến gần cô an ủi -Không phải em làm không tốt, chỉ vì em chưa có kinh nghiệm làm việc mà thôi. Em chỉ mới bước chân vào nghề này chưa đến nửa năm, còn Tiểu Lâm, con bé ấy đã làm người mẫu từ khi chưa đến 10 tuổi, tất nhiên kinh nghiệm của con bé nhiều hơn em rất nhiều. Ngay cả anh nhiều lúc còn phải học tập ở con bé đó nữa. Chí Bang chỉ nói đến đây, rối cũng đến lượt anh chụp hình, nên anh bước vào. Còn Tiểu Lâm thì đến cạnh chỗ của Chí Bang hồi nãy, gần Liêu Nhi. Cái không khí căng thẳng đang bao trùm nơi này, như rồi Liêu Nhi cũng nói -Cám… Cám ơn lúc nãy…………… Nhưng tôi không vì thế mà cảm kích cô đâu _ Vẫn cố lên giọng -tôi giúp cô chỉ vì không muốn cô mất mặt mà thôi, chẳng cần cô cảm kích gì cả, chỉ cần cô đừng có tối ngày xáp xáp lại Hứa ca, tôi với cô còn có thể hợp tác với nhau. Còn nếu cô dám làm gì làm Chí Hứa ca và tỷ tỷ của tôi đau lòng, thì cô đừng trách tôi -Chuyện tôi thích Chí Bang, không liên quan gì đến cô cả, cũng chẳng liên quan đến chị cô, nói trước với cô, tôi cũng sẽ không tha cho ai dám đến gần anh Chí Bang đâu. -Cứ chờ xem Tiểu Lâm nhếch môi cười lạnh lùng rồi bỏ đi, để lại Liêu Nhi đang tức giận vì câu nói của cô -Cô tưởng hù được tôi sao??????? Tôi sẽ không từ thủ đoạn để anh Chí Bang quay về bên tôi đâu --- Trương Hiếu đang ngồi ở đại sảnh, nghiếp cứu thêm về những bản thiết kế trên chiếc laptop của mình. Cô chăm chú vừa tìm kiếm tư liệu, vừa ghi chép, cho đến khi………… -Cô siêng năng quá. Không hổ danh là nhà thiết kế nổi tiếng nhỉ Ngẩng đầu lên thấy Vũ Kiệt đang đứng trước mặt mình, Trương Hiếu hơi ngạc nhiên -Ủa????????? sao anh lại ở đây? -Tôi đến gặp Chí Bang một chút, còn cô, sao không ngồi trong phòng làm việc mà lại xuống đây? -Tôi đang chờ Tiểu Lâm -Phải Thiên Lâm không?? _ Vũ Kiệt ngồi xuống chiếc ghế cạnh Trương Hiếu -Phải. Anh biết con bé à? -Lúc trước có gặp rồi, lúc trước khi tôi cùng hai anh em Chí Bang đi du học sang Mỹ. Con bé lúc đó khá dễ thương, tuy cũng đã ra dáng thiếu nữ, nhưng vẫn còn trẻ con lắm -Thì bây giờ con bé vẫn như vậy thôi _ Trương Hiếu mỉm cười -Vậy à???? Lớn rồi mà tính tình cứ như con nít như thế, sau này có bạn trai, người con trai ấy sẽ hơi khổ đấy -Tôi cũng nghĩ vậy -Tỷ tỷ……. tỷ tỷ ………. Tiếng của Tiểu Lâm vang lên, và cô đang chạy lại gần Trương Hiếu, trong khi Chí Bang đang đi chậm ở đằng sau -Em xong rồi à? Trương Hiếu lên tiếng khi đang dọn dẹp đồ vào túi xách -Ukm.. muội xong rồi………. mà đây là…………………. _ Tiểu Lâm chuyển ánh mắt của mình sang Vũ Kiệt, nhăn mặt nhìn anh như đang cố nhớ điều gì đó _ Đây là……….. ai vậy????? Câu nói của Tiểu Lâm khiến Vũ Kiệt xém ………. té ngửa vì tưởng rằng con bé đã nhớ đến anh. Và khiến cho Chí Bang, Trương Hiếu cũng phải phì cười -Anh Vũ Kiệt mà em cũng không nhớ sao????????? -Vũ Kiệt……….. Vũ Kiệt …………. A…… Kiệt ca……… bạn của Hứa ca _ Tiểu Lâm reo lên vui mừng -Kiệt ca??? Hứa ca???? _ Vũ Kiệt ngẩn tò te khi nghe cách xưng hô của Tiểu Lâm -Nghĩa là anh đó, Vũ Kiệt, còn Hứa ca là Chí Bang _ Trương Hiếu giải thích -À……………. Haha. Con bé này, sao lại xưng hô giống như trong phim kiếm hiệp vậy _ Vũ Kiệt bật cười -Tại dạo này em mê phim cổ trang mà _ Tiểu Lâm lém lỉnh cười -Thôi, nếu cậu đến rồi thì tụi mình đi ăn trưa cùng luôn _ Chí Bang lên tiếng -Ukm -Khoan đã Một giọng nói vang lên khiến cả bốn người phải ngoái lại nhìn, và Liêu Nhi đang đứng nhìn bốn người cười, đặc biệt là nhìn Chí Bang với ánh mắt …………đưa tình. Cả Trương Hiếu và Tiểu Lâm đều xụ mặt khó chịu, nhưng Trương Hiếu biết cách kiềm chế cảm xúc nên không để lộ ra. Liêu Nhi bước đến gần, nắm lấy cánh tay của Chí Bang -Cho em đi ăn chung với Điều đó khiến cho Tiểu Lâm phải lật đật chạy lại, giựt tay của Liêu Nhi ra khỏi tay của Chí Bang -Cô làm cái gì vậy? ai cho cô nắm tay Hứa ca? Nhưng Liêu Nhi vẫn không vừa, lại giựa ta cảu Chí bang lại và ôm khư khư -Vậy thì sao??? Cô cấm được tôi à? -Cô……… buông ra mau…………. Cứ thế, hai người đứng tranh cãi làm ồn ào cả một góc. Chí Bang phải khó khăn lắm mới thoát khỏi hai người, liền đi sang phía của Vũ Kiệt -Liêu Nhi về đây hồi nào vậy??? _ Vũ Kiệt thấy lạ khi nhìn thấy Liêu Nhi xuất hiện ở đây -Cũng được 1 tuần -Sao giờ lại ở đây? -Cổ đang làm người mẫu cho công ty này -Sao cơ????????? -Cậu cũng ngạc nhiên à??? Mình tưởng cậu biết chứ??? Cậu với cô ấy hay trò chuyện với nhau mà -Không……….. mình có biết cô ấy học một khóa đào tạo người mẫu, nhưng đâu có biết cô ấy về đây đâu. Mình cứ tưởng giờ này cô ấy vẫn ở bên Mỹ. Cô nàng này ghê nhỉ, nhớ cậu đến nỗi giờ về đây luôn _ Vũ Kiệt cười -Cậu còn nói nữa????? Giờ mình mới mệt đây _ Chí Bang thở dài -Sao thế???????? Sợ có ai đó ghen à??? _ Vũ Kiệt đưa mắt nhìn sang Trương Hiếu, nhưng bị Chí Bang chặn lại -Cậu ăn nói bậy bạ quá đi _ Chí Bang đánh Vũ Kiệt một cái Trong lúc Tiểu Lâm và Liêu Nhi gây nhau, Chí Bang và Vũ Kiệt đứng trò chuyện thì Trương Hiếu cảm thấy không thoải mái, nên đứng dậy -Thôi, em không đi ăn nữa, mọi người đi ăn đi, em trở về phòng làm việc đây Nói xong, Trương Hiếu bỏ đi, khiến cho Tiểu Lâm phải ý ớ chạy theo khi đang “hăng máu” với Liêu Nhi. Điều đó khiến Chí Bang hơi buồn, anh không nói gì, chỉ nhìn theo Trương Hiếu với ánh mắt buồn bã. Và dù đã cố che đậy, nhưng vẫn không thể qua mặt Vũ Kiệt. -Hai người đó không đi ăn thì thôi, chúng ta đi ăn đi Liêu Nhi vui mừng vì đã hết gai mắt với những người cô không ưa, nên liền chạy lại nắm tay Chí Bang. Nhưng CHí Bang liền gạt ra -Thôi, hai người đi ăn đi, mình giao cô ấy cho cậu, mình đi làm việc đây Nói xong, Chí Bang bỏ đi. Để lại Liêu Nhi với sự tức giận, và ánh mắt khác lạ của Vũ Kiệt -“Hình như cậu thích Trương Hiếu rồi phải không Chí Bang??” CHAP 9: LÀM NGƯỜI MẪU SAO??????? KHÔNG THỂ NÀO!!!!!!Đời người thật lắm bất ngờ Chuyện gì cũng có thể xảy ra được!!!!!!-Haiz…………. Đúng là mệt với Liêu Nhi thật Vũ Kiệt ngã nhoài người xuống ghế khi vừa mới đưa Liêu Nhi đi ăn và trở về công ty. Anh nhìn Chí Bang càu nhàu -Câu nên nhớ là hôm nay mình đã chịu trận cho cậu. Vì thế, cậu phải bao tớ một bữa đó -ukm _ Chí Bang cười gật đầu với Vũ Kiệt _ Lúc nãy mình có nói từ giờ sẽ mệt, không chỉ có mình mình mệt đâu, cả cậu nữa đó -Hiểu rồi, nói chung là mình cũng phải dánh vác sự mệt mỏi này của cậu. Thiệt là………….. không biết kíêp trước mình có nợ cậu không mà kiếp này phải chịu khổ với cậu -Chắc là có. Cả Vũ Kiệt và Chí Bang đều cười vui vẻ. -Thôi, định đến rủ cậu đi ăn trưa nhưng mọi chuyện lại ra vậy, giờ mình về đây _ Vũ Kiệt vừa nói vừa đứng dậy -Sao về sớm vậy, ở lại với tớ chút nữa đi -Thôi, tớ có hẹn rồi. Bữa khác đi _ Vũ Kiệt đã bước ra đến cửa phòng, nhưng quay đầu lại nói với Chí Bang -Lại đến Star Love nữa à? Cậu thì chỉ có quán bar đó là đi thường xuyên -ukm _ Vũ Kiệt nháy mắt với Chí Bang _ Chỉ có cậu hiểu mình thôi. Mình đi đây Nói xong, Vũ Kiệt rời khỏi phòng --- Vũ Kiệt bước chầm chậm trên hành lang. Anh đang cầm chiếc điện thoại để nhắn tin cho ai đó, nhưng khựng lại khi thấy Trương Hiếu đang đứng dựa vào ban công, lặng lẽ nhìn xuống. Có lẽ cô đang suy nghĩ điều gì đó. Vũ Kiệt nhẹ nhàng tiến đến gần Trương Hiếu, Trương Hiếu thấy anh, nhưng cả hai chẳng nói gì, chỉ hờ hững nhìn vào khoảng không trước mặt. -Đang suy nghĩ gì sao??? Mãi một lúc sau, Vũ Kiệt mới lên tiếng -Không. Chẳng có gì cả -Vậy sao đứng trầm ngâm? -Chỉ là muốn đi dạo một chút -Đang có tâm sự? Lần này thì Trương Hiếu không trả lời, vẫn hướng ánh mắt về phía trước -Cô đang bực mình về Liêu Nhi??? -Không _ Trương Hiếu nhìn Vũ Kiệt một cái _ Tại sao tôi lại bực mình? -Vì Liêu Nhi luôn bám theo Chí Bang _ Vũ Kiệt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Trương Hiếu, nhưng cũng chẳng thấy cô lộ cảm xúc gì -Chẳng sao cả, tôi không quan tâm _ trương Hiếu hờ hững đáp -Thật sao? -Họ là bạn thân, đâu đến lượt tôi xen vào. Đúng không nào? -Đúng, nhưng nếu cô lên tiếng, tôi nghĩ Chí Bang sẽ tránh xa Liêu Nhi đó Trương Hiếu dường như hiểu được câu ẩn ý này của Vũ Kiệt. Nhưng cô không nói gì, cũng nhưng muốn thừa nhận câu nói ấy -Mà giờ này anh về à? -Ukm…….. đến định rủ Chí Bang đi ăn mà không được, nên giờ tôi về. À, cô ăn gì chưa? -Chưa, nãy giờ tôi ở trong phòng làm việc. _ Trương Hiếu lắc đầu -Vậy đi ăn với tôi đi, dù sao lúc nãy tôi ăn hơi ít, nên giờ cũng hơi đói bụng Trương Hiếu suy nghĩ một chút, rồi gật đầu. --- -CHO HAI TÔ MÌ ĐI CHÚ ƠI!!!!!!!!!!!! _ Vũ Kiệt la lớn để ông chủ tiệm mì nghe được _ Chỗ này là chỗ ruột của tôi, mì ở đây ăn ngon lắm, cô ăn xong nhất định sẽ mê luôn đấy -Có thật vậy không? _ Trương Hiếu hơi nheo mắt nhìn Vũ Kiệt cười mỉm _ Nếu không như lời anh giới thiệu, thì bữa khác phải khao tôi lại đó -Được thôi Cả hai cùng cười. Trương Hiếu có cảm giác Vũ Kiệt là người khá vui tính và có vẻ thân thiện, nhưng………… “-Tỷ nói Kiệt ca hòa đồng, vui vẻ??? Lầm lẫn tai hại rồi, có thể đang có Hứa ca ở đó, nên huynh ấy mới như vậy, chứ thường ngày, huynh ấy lạnh lùng lắm, lạnh còn hơn kim loại nữa, với lại, huynh ấy đào hoa sát gái cực kỳ………………” Những lời của Tiểu Lâm lại hiện lên trong đầu của Trương Hiếu -“Lạnh lùng, đào hoa??!! Mình không nghĩ anh ấy là người như vậy………” -Đây, hai tô mì hoành thánh. Chúc hai vị ngon miệng Ông chủ tiệm vừa bưng ra hai tô mì, đặt xuống bàn, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Hiếu -Rồi _ Vũ Kiệt đưa đôi dũa cho Trương Hiếu, giọng hào hứng nói _ Cô ăn thử đi, rồi đáng giá nó xem Trương Hiếu nhận được đôi đũa từ tay Vũ Kiệt, nhìn chằm chằm vào tô mì trước mặt, nhẹ nhàng gắp một sợi mì cho vào miệng -Sao??????? Sao???????? Vũ Kiệt hồi hộp nhìn sắc mặt của Trương Hiếu, nhưng thấy cô cứ nhăn mặt, anh lo là vị mì không hợp khẩu vị của cô -Sao???? Không hợp với cô à? Trương Hiếu không trả lời, vẫn nhăn mặt. Nhưng rồi đột ngột mỉm cười -Không. Ngon lắm Điều đó khiến Vũ Kiệt tự dưng thở phào nhẹ nhõm -Haiz………….. Vậy mà làm tôi tưởng cô thấy không ngon chứ -Hù anh chút thôi. Thật sự ngon lắm, như anh đã giới thiệu trước. Ukm Vậy cô ăn nhiều vào Nói rồi Vũ Kiệt cũng cắm cuối ăn. Hai người không định nói gì trong suốt buổi ăn, nhưng một hồi, Trương Hiếu cũng lên tiếng -Sao anh biết được nơi này? Đây là nơi lúc nhỏ tôi từng đến đây ăn với mẹ _ Vũ Kiệt không nhìn lên, vẫn cắm cúi với tô mì -Vậy à? Vậy là chắc mẹ anh cũng thích nơi này lắm. Hai mẹ con anh vẫn hay đến đây ăn à? -Không, mẹ tôi mất cũng khá lâu rồi _ Giọng Vũ Kiệt vẫn bình thường khi nhắc đến người mẹ quá cố, nhưng Trương Hiếu nghĩ cô cảm nhận được một chút buồn trong đó -Tôi xin lỗi -Không sao _ Giờ thì Vũ Kiệt mới ngước lên nhìn Trương Hiếu một cái _ thôi cô ăn lẹ đi, rồi tôi đưa cô về công ty, tôi cũng phải về lại nơi làm việc nữa -Ukm Sau đó, hai người không trò chuyện gì thêm. Không khí dường như có chút buồn bã --- -Cám ơn vì đã rủ tôi đi ăn, hôm nay thật sự tôi ăn rất ngon _ Trương Hiếu mỉm cười với Vũ Kiệt -Nếu cô thích thì bữa nào to6is ẽ rủ cô đi đến vài nơi nữa, cũng ngon không kém gì quán mì lúc nãy -Ukm. Vậy thôi, tôi vào đây. Tạm biệt -Tạm Biệt Nói xong, Trương Hiếu bước vào công ty, Vũ Kiệt không cho xe chạy đi, mà đợi đến khi Trương Hiếu khuất bóng, thì mới cho xe chạy. -“Cô ấy không đến nỗi là lạnh lùng nhỉ” *** CỐC…………..CỐC……….. -Tiểu Lâm, chị vô nha Trương Hiếu gõ cửa phòng Tiểu Lâm, nhưng không có tiếng trả lời, vì thế, cô nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Thấy Tiểu Lâm đang nằm đọc báo trên giường, Trương Hiếu nhẹ nhàng bước đến gần -Sao vậy, cô công chúa nhỏ, hôm nay sao im lặng vậy? Tiểu Lâm không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi dậy, nhìn Trương Hiếu một hồi, rồi mới lên tiếng -Muội hỏi tỷ một câu được không? -????? -Tỷ thấy Hứa ca như thế nào? -Hả????? -Cứ trả lời câu hỏi của muội đi Thấy Tiểu Lâm bỗng gắt lên, Trương Hiếu đành phải ậm ừ trả lời -Ờ thì anh ấy cũng tốt bụng, nhiệt tình…….. ờ . tính tình cũng khá vui vẻ………….vậy thôi -Vậy có nghĩa là tỷ thấy huynh ấy là gười tốt, và có thiện cảm với huynh ấy?? -Ờ thì cũng có. Nhưng mà em hỏi để chi? -Không có gì _ Tiểu Lâm lại ngã người nằm xuống _ Muội chỉ hỏi vậy thôi Thấy Tiểu Lâm như thế, Trương Hiếu cảm thấy thật lạ. Cô khều nhẹ Tiểu Lâm -Này….. thật ra là có chuyện gì???? -Không có gì thật mà -Thiệt không? -Thiệt Thấy Trương Hiếu cứ hỏi dồn mình như thế, Tiểu Lâm hơi khó chịu. Nhưng rồi côc ảm thấy hơi ớn lạnh, và vừa bỏ tờ báo xuống, Tiểu Lâm liền ngồi bật dậy vì đang bị Trương Hiếu …………… thọt lét -Á…………. Hahahaha…………. Tha.. tha cho muội…………. tha cho muội đi….. hahaha…. nhột…. nhột………..mà…….. Tiểu Lâm la oai oái trong khi Trương Hiếu vẫn không ngừng tay -Ai biểu chị hỏi mà em cứ im lặng. Chị cù lét cho đến khi em nói mới thôi -Thôi…… thôi mà…… hahahaha tha cho muội…. tha cho muội….. rồi… rồi muội nói………. nói cho tỷ nghe……….. hahaha Đến lúc này thì Trương Hiếu mới dừng lại, Tiểu Lâm vừa ngồi dựa thành giường, vừa thở hổn hển -Không ngờ…. tỷ …….. tỷ cũng có………. chiêu này đấy…… -Rồi nói đi, có chuyện gì mà hỏi chị như vậy _ Trương Hiếu làm mặt “hình sự” -Oke muội nói, đó là……… không có gì hết Đến đây thì Tiểu Lâm bỗng vụt chạy, làm Trương Hiếu giật mình theo, nhưng rồi cũng bật dậy chạy rượt theo Tiểu Lâm. Cả hai cứ cười giỡn với nhau, làm náo loạn cả nhà lên --- -“Mệt quá!!! Tối qua lo soạn mấy cái bản thiết kế đến tận 2h sáng, giờ lại dậy trễ nữa. Nhức đầu quá. Mà sao Tiểu Lâm không gọi mình dậy????” Trương Hiếu lắc đầu liên tục để cho mình tỉnh táo hơn một chút. Vừa xem lại có đem đầy đủ đồ hay chưa, cô vừa đứng chờ thang máy. Nhưng lúc ấy, có một cô nhân viên hối hả chạy lại gần cô, la lên: -Chị Trương Hiếu!!! Chị Trương Hiếu!!!! -Mộng Liên, chuyện gì vậy? -Có chuyện không hay rồi. Mới vừa rồi Thiên Lâm và Lieu Nhi xô xát trong phòng chụp hình, Liêu Nhi còn xô Thiên Lâm té trúng cái đèn, giờ Thiên Lâm đang ở trong phòng của chủ tịch để băng bó vết thương đó. Nghe nói là có chảy máu -Cái gì????? Sao lại có chuyện này??? _ Trương Hiếu hốt hoảng -Em cũng không rõ, chỉ nghe là hai người hình như có xích mích hay sao ấy -Rồi chị biết rồi, cám ơn em nha Nói rồi Trương Hiếu vội vã chạy đi Vừa đến phòng chủ tịch, Trương Hiếu chưa kịp nghỉ ngơi, đã hối hả đẩy cửa bước vào. Thấy mọi người đều ở trong phòng, ông Doãn thì đang ngồi ở bàn làm việc, Chí Bang thì dang ngồi kế bên Tiểu Lâm trên chiếc ghế sofa dặt giữa phòng, trên tay cô giờ đây đang bị băng bó cả một khúc cánh tay. Vừa thấy Trương Hiếu, Tiểu Lâm đã nhảy cẫn lên, chậy dến ôm lấy cô khóc tỷ tê -Huhuhu…….. tỷ tỷ. muội đau quá……………. Huhu -Rồi rồi, không có chuyện gì quan trọng là được rồi _ Vừa dỗ Tiểu Lâm, Trương Hiếu vừa đỡ cô ngồi trở lại ghế _ Em không sao hết là chị yên tâm rồi. Thôi nín đi, nín đi. _ Quay sang Chí Bang, nói nhỏ _ Thật ra đã xảy ra chuyện gì? -Anh cũng không rõ, chỉ biết chắc là do Tiểu Lâm và Liêu Nhi bất đồng trong cách làm việc nên mới xảy ra lớn tiếng, trong lúc nóng giận nên Liêu Nhi lỡ tay đẩy Tiểu Lâm ra, khiến Tiểu Lâm ngã trúng cái đèn, làm xước tay. -Nhưng sao lại bất dồng??? -Hôm nay ba cho hai cô bé thử chụp hình chung, để hai người quen với nhau, nhưng không ngờ mọi chuyện lại ra đến như vậy Ông Doãn thở dài khiến cho cả căn phòng trở nên căng thẳng. -Vậy giờ thì sao?? -Muội không muốn chụp chung với cô ta nữa Tiểu Lâm đột ngột la lên -Sao vậy Tiểu Lâm??? -Muội không biết, chỉ là muội không muốn chụp với cô ta nữa. _ Nói đến đây, cô lại quay sang nhìn ông Doãn _ Ba, nếu ba không thay người khác, thì con cũng xin rút khỏi dự án này, ba cho cô ta chụp với người khác đi -Tiểu Lâm, sao em nói vậy với ba???? Trương Hiết gắt nhẹ một cái, nhìn phản ứng của Tiểu Lâm thì cô biết bây giờ Tiểu Lâm đang mất bình tĩnh nên mới nói như vậy. Còn ông Doãn cũng chỉ im lặng, có lẽ ông hơi sững người trước quyết định của Tiểu Lâm Thấy tình hình căng thẳng như vậy, Chí Bang đành phải lên tiếng: -Thôi, bây giờ hãy để cho Tiểu Lâm bình tĩnh lại. Bác Doãn, để con và Trương Hiếu đưa Tiểu Lâm về phòng làm việc của Trương Hiếu đã, rồi có gì chuyện này giải quyết sau -Ukm….. tụi con đi đi Ông Doãn ngước nhìn cả ba người bước ra khỏi phòng, vừa trầm ngâm chống tay lên bàn, như đang suy tính điều gì đó --- -Hai người lên phòng trước đi, em đi mua cái gì đó cho Tiểu Lâm ăn đã. Nếu bây giờ có đồ ăn là tâm trạng cảu Tiểu Lâm sẽ đỡ hơn -Ukm, em đi đi Trương Hiếu giao Tiểu Lâm cho Chí Bang đỡ vào phòng, rồi lật đật chạy đi -Được rồi, em ngồi xuống đây. Chí Bang đặc Tiểu Lâm ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, nơi làm việc của Tiểu Lâm mõi khi cô không có lịch -Cám ơn Hứa ca _Em đó, Bác Doãn đã đau đầu vì chuyện của công ty rồi, giờ lại lo thêm chuyện của em nữa. Em không lo cho ba em à? -Không phải, muội không có ý đó, chỉ là muội không muốn làm việc với cái cô Liêu Nhi đó. Cô ta chỉ biết có cô ta thôi, hợp tác với loại người đó, sẽ chẳng ai làm việc lâu dài đâu. Còn nữa …… _ Tiểu Lâm nhìn chằm chằm vào Chí Bang _ Cô ta có hậu thuẫn từ huynh nên lúc nào cũng lên mặt, muội không muốn chụp hình chung với người như vậy -Hậu thuẫn từ anh??? Là sao?? -Huynh và cô ta quen nhau, giờ thì lúc nào cũng bám theo huynh, khiến cả công ty đồn ầm lên là huynh và cô ta là một cặp, cô ta giờ thì đắc chí rồi -Thiệt tình…. Giờ thì mọi chuyện càng rối hơn nữa………… _ Chí Bang bực mình ngồi xuống -Muội rất là tức luôn, vì muội thấy huynh và tỷ tỷ xứng đôi hơn -sao em lại nghĩ vậy? -Vì muội cảm thấy như vậy _ Tiểu Lâm nhún vai _ Với lại, theo muội nghĩ thì hình như Hứa ca cũng có cảm tình với tỷ tỷ của muội đúng không? -Hả………………… chuyện này…………………… sao em lại nói như vậy???? Chí Bang hơi bối rối khi nghe Tiểu Lâm nói vậy -Bộ muội nói không đúng à, dù huynh không thừa nhận, nhưng nhìn cách huynh nhìn tỷ tỷ, cách quan tâm là biết liền thôi. Giờ thi huynh không nói ra, nhưng dù sao thì chuyện của hai người và chuyện huynh thích tỷ ấy, muội tự tin là mình đoán đúng -em đó, giờ còn nói mấy chuyện đó nữa, lo giải quyết chuyện của em đi -Chuyện của em và chuyện đó cũng hơi có liên quan đó, dù sao nếu huynh không dứt khoát, không bày tỏ tình cảm cảu mình, thì sao tỷ tỷ biết được và làm sao để cái cô Liêu Nhi kia dứt khoát không đến làm phiền huynh nữa đúng không??? Nếu là chuyện về hai người thì muội sẽ giúp, làm bà mai cho hai người -Thôi không nói chuyện này nữa Chí Bang để Tiểu Lâm ngồi chơi tại bàn, còn anh thì đi khắp phòng tham quan. Bất chợt, anh dừng lại ngắm nghía bứa hình treo trên tường gần chỗ ngồi của Trương Hiếu. Một bức hình chụp của Trương Hiếu và Tiểu Lâm Nhìn Tiểu Lâm và Trương Hiếu trong bứa hình đó, thật sự khiến cho người khác cảm thấy, hai người này thật giống tỷ muội tình thâm, vừa trẻ con, vừa quan tâm lẫn nhau, thân thiết như những người bạn, nhưng quan tâm sâu sắc lẫn nhau như chị em ruột thịt. Và khi nhìn Trướng Hiếu trong tấm hình này, bất giác, Chí Bang ngẩn ngơ trước nụ cười mỉm ấy. -Tiểu Lâm này -dạ -Bức hình này chụp hồi nào vậy em? -À…….. _ Tiểu Lâm ngước lên rồi nói _ Cách đây một năm rồi, lúc muội cùng Tỷ tỷ đi thăm các trẻ em mồ côi tại Trại mồ côi Tứ Xuyên đó mà. Tỷ tỷ rất thích tấm hình đó nên treo lên đó đấy mà -Thật sự rất đẹp……….. -Hả?? -À không có gì. Bất chợt, lúc này, trong đầu của Chí Bang xuất hiện một ý nghĩ, khiến anh reo lên khẽ. Rồi anh quay sang nói với Tiểu Lâm -Tiểu Lâm này, anh có chuyện phải đi trước, lát nữa có gì hai chị em xuống căn tin nha -dạ muội biết rồi Rồi Chí Bang chạy như bay ra ngoài nhưng anh bất ngờ thắng gấp do thấy Trương Hiếu đang đứng ngoài cửa, trên tay cầm một chiếc bánh bông lan. Vừa thấy anh, Trương Hiếu cũng ấp úng: -Anh …… anh Chí Bang……………. -Em lo cho Tiểu Lâm nha, anh có việc phải đi trước -Dạ…………. anh………… Chưa kịp dứt lời thì Chí bang đã chạy đi, khiến Trương HIếu hơi hụt hẫng. Cô bước vào trong, đưa chiếc bánh cho Tiểu Lâm rồi lặng lẽ đi đến chỗ ngồi làm việc của mình. Miên man suy nghĩ -“Vậy thật ra anh ấy có tình cảm với mình không??? Những lời lúc nãy Tiểu Lâm nói là đúng hay là sai vậy?” --- -Tại sao cháu lại có suy nghĩ như vậy? Ông Doãn chậm rãi nhìn thẳng vào Chí Bang khi anh vừa cho ra một ý kiến về việc của Tiểu Lâm và Liêu Nhi -Vì cháu nghĩ rằng dựa vào tình cảm thân thiết còn hơn cả chị em ruột của hai cô ấy, thì chắc chắn lần này sẽ toàn vẹn cả đôi đường. -Nhưng Cháu biết con bé không phải là người mẫu mà, công việc của nó là công việc khác. -Nhưng cô ấy cũng có thể làm nghề người mẫu như một nghề tay trái, giống như cháu vậy, dù cháu vẫn là một người mẫu, nhưng công việc chính của cháu vẫn là một chuyên viên thởi trang -Nhưng bác không biết con bé có nhận lời hay không nữa -Bác cứ thử hỏi cô ấy xem ạ. Chứ cứ để như vậy, cả Tiểu Lâm và Liêu Nhi đều có ý kiến không muốn hợp tác với người kia, nếu không thì sẽ rút khỏi dự án, như thế sẽ làm tổn thất cho công ty rất nhiều. -Vậy…………… cứ để bác suy nghĩ đã -Vâng ạ, vậy cháu xin đi trước -Ukm Chí Bang cúi chào ông Doãn trước khi bước ra khỏi phòng, để lại mình ông với những suy nghĩ trong đầu *** * Biệt thự của Doãn gia * Buổi tối hôm nay, ông Doãn căn dặn mọi thành viên trong gia đình đều phải có mặt đầy đủ tại phòng ăn, kể cả hai vị khách mời là Chí Bang và Chí Văn cũng có mặt. Khi mọi người đã đầy đủ trong phòng ăn, ông mới chậm rãi lên tiếng -Hôm nay tất cả tập trung đônh đủ như vậy chỉ là để cùng nhau ăn một bữa ăn gia đình đầm ấm. Dù Chí Bang và Chí Văn không phải là thành viên trong gia đình, nhưng hai cậu ấy đều là những người bạn thân. Nọi người gật đầu đồng ý, duy chỉ có Tiểu Lâm và Trương Hiếu thì nghi ngờ trong lời nói của ông Doãn đang ngầm có ý gì đó -Thôi mọi người ăn đi Ông Doãn chậm rãi gấp thức ăn vào chén, mọi người thấy vậy cũng từ từ ăn. Khi bữa ăn đã gần kết thúc, ông Doãn lên tiếng -Thật ra hôm nay ta có chuyện muốn nói. Nhất là con đấy Hiếu Nhi -Con??? -Phải, hôm nay ta có một lời đề nghị dành cho con, rất mong con có thể chấp nhận Nghe câu nói ấy, mọi người đều rất hồi hộp, nhưng tò mò không kém. -Dạ. Là gì ạ?? -Chuyện của Tiểu Lâm với Liêu Nhi lần này đã làm náo loạn một phần công ty, để tránh co việc lặp lại như thế, ba sẽ thay đổi người mẫu khác để chụp cặp với Tiểu Lâm -Phụ thân!!! Phụ thân nói thiệt sao phụ thân???? _ Tiểu Lâm reo lên mừng rỡ -Phải, và người mẫu lần này, ba hy vọng sẽ là…………. Hiếu Nhi con -HẢ???? Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, duy chỉ có một người thì vẫn ngồi im lặng không nói gì -Sao ba lại nghĩ như vậy??? _ Trương Hiếu đang rất ngạc nhiên -Phải đó phụ thân??? Sao lại là tỷ tỷ???? -Ông……………. Ông đang nói cái gì vậy?? Hiếu Nhi đâu phải là người mẫu đâu, làm sao chụp hình được _ Ngay cả bà Doãn cũng cảm thấy không ổn -Mọi người nghe ba giải thích đã. Lần này ba ra quyết định như vậy cũng là do Chí Bang đã gợi ý. Mặc dù Hiếu Nhi không phải là người mẫu, nhưng Chí Bang nói, khi hai đứa chụp hình chung đều rất tự nhiên. Ba cũng cảm thấy như vậy, khi hai đứa chụp hình, đều lộ rõ tình cảm thân thiết dành cho nhau. Và đó cũng là chủ đề của bộ ảnh lần này. Phải là hai người thân thiết, tình cảm gắn bó thì mới thể hiện được. -Nhưng từ trước đến giờ con chưa bao giờ làm người mẫu, làm sao con làm được tốt _ Trương Hiếu hơi bối rối -Chuyện đó cũng không khó đâu, nếu ba con đã nói vậy, con cứ nghĩ rằng đang đi chơi và chụp hình với Tiểu Lâm là được _ Bà Doãn cảm thấy làm vậy cũng được nên lên tiếng -Nhưng mà………………….. -Chuyện đó muội có thể giúp tỷ mà, dễ lắm, không khó đâu, muội sẽ chỉ mẹo cho tỷ, tỷ chỉ cần ngồi quan sát là được. À mà còn có Hứa ca chỉ tỷ nữa. Muội rất vui khi nghe tin này………. Tỷ đồng ý đi…………. Tiểu Lâm nài nỉ Trương Hiếu. Trương Hiếu nhăn mặt bối rối, dù biết nếu cô đồng ý, Tiểu Lâm sẽ vui lắm, nhưng từ trước đến giờ, cô chưa làm người mẫu bao giờ, làm sao thể hiện được đây. Trương Hiếu nhìn hết người này đến người kia, thấy ai cũng hy vọng vào mình. Cả Chí Văn cũng lên tiếng nói rằng cô thích hợp làm người mẫu. Vì thế để mọi người không thất vọng về mình, cô đánh liều gật đầu đồng ý, nhưng với điều kiện, cô sẽ làm hết khả năng của mình, còn được hay không thì đừng trách cô. Và mọi người đã đồng ý. |
| | | najzyh090
Tổng số bài gửi : 59 Join date : 25/03/2012 Age : 33
| Tiêu đề: Re: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) Thu Apr 26, 2012 11:49 pm | |
| Ôi hay quá, hấp dẫn quá! Naj vừa xem vừa tưởng tượng ... những hình ảnh, động tác như hiện diện trước mắt! Mẫn ... cảm ơn nhé... love quá đi...... Hjhj... còn nữa ko... ? |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) | |
| |
| | | | (Longfic complete) Gặp Lại Anh ( Hậu truyện BBKT) | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |
|